Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 4: Một đêm trong sơn động



Lôi Tấn vừa mới bước vào cái thế giới này, cho dù có mưu kế đầy đầu, thì tại cái nơi hoang vắng không người này, cũng chỉ là không đất dụng võ, Minh Nhã ở sau thời điểm bản thân tự biến hóa liền lần đầu tiên một mình ra ngoài săn thú, trong nhà trên có a cha a sao bao bọc, dưới có hai ca ca cưng chiều, mỗi ngày trừ ăn uống rồi lăn ra ngủ, chính là chạy nhảy xung quanh, không hề có chút bản lĩnh thực thụ nào, ai biết, lần đầu vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Lôi Tấn, cũng không biết làm thế nào mà cả hai lại đi cùng với nhau. Chỉ có thể nói mèo mù vớ chuột chết, sét đánh xuống cũng chuẩn như vậy, hai người ở bên trong đám cây cối chuyển động một lúc lâu, thì tìm thấy một sơn động để trú tạm, Lôi Tấn biết rõ ở những nơi hoang dã này khi màn đêm buống xuống, chỗ này sẽ vô cùng nguy hiểm, tự giác đem miệng vết thương lên liếm láp rửa qua.

Lôi Tấn trong lòng buồn bực, liền liếc qua Minh Nhã vẻ mặt vô cùng thoải mái oa trong ngực hắn say ngủ, thực không vừa mắt, hắn liền xách một cái lỗ tai lên, tức giận nói “Tiểu bạch mao, tốt xấu gì ngươi cũng là động vật hoang dã đi? Ngươi chính là dùng cái mũi để ngửi mùi, thì cũng phải biết dùng nó tìm một chỗ ngủ khác chứ?”

Minh Nhã tỏ vẻ thực vô tội a, y không biết giống cái này rốt cuộc muốn tìm cái gì?

Là tìm chỗ để nghỉ ngơi sao? Nhưng mà ở trên cây không phải rất tốt sao?

Ánh mắt màu lam trong suốt sáng ngời của Minh Nhã hướng lên trạc cây

Lôi Tấn theo ánh mắt của y nhìn lên, gương mặt lập tức đen lại, hắn cũng không quên một màn trên trạc cây tầm chiều kia, đời này, không, kiếp này. Kiếp sau sau nữa cũng đừng hòng mơ tưởng làm cho hắn leo lên cái cây nào đó.

Minh Nhã dưới ánh mắt âm trầm của Lôi Tấn, ảm đạm cúi đầu, hai móng vuốt ôm lấy lỗ tai, ngoan ngoãn nằm úp sấp, thấp giọng ô ô cầu xin khoan dung “Đau quá, đau quá, không cần nhéo lỗ tai ta.” (tác giả nói: Minh Nhã, ngươi thực có mệnh thê nô.)

Dép lê của Lôi Tấn bị rơi lúc hắn bỏ chạy, lại bị Minh Nhã cuốn lôi đi chạy hơn nửa khu rừng, chân gần như chưa từng chạm đất (ý nói anh chạy rất mau), nhưng lúc này chỉ mất có nửa ngày đi bộ, dọc đường đi lại bị không ít hòn đá nhánh cây nhánh cỏ xiên vào chân khiến hắn bị đau, hắn là Đại lão gia a, tuy không thể so với tiểu cô nương da thịt non mềm, nhưng mà dưới chân hắn cũng là thịt a, thực sự lúc trước hắn cũng từng có khoảng thời gian phải liên tục chạy trốn, nhưng lúc đó ở cạnh hắn có một tiểu sư phụ ấn huyệt, lực tay của vị tiểu sư phụ đó rất mạnh, mỗi một lần làm đều khiến hắn thoải mái kêu ra, mấu chốt là bộ dáng của vị tiểu sư phụ kia thực sự là hạp khẩu vị của hắn, thân cao một thước tám, mỗi lần cúi xuống ấn huyệt ở chân cho hắn, cái mông kia thực là vểnh a, lúc bắt đầu sống chết không chịu, nói cái gì bản thân không phải đồng tính luyến, sau lại còn không phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao, hiện tại nhớ tới khối thân thể kia thực đúng là mất hồn….

Lôi Tấn thực sự hồi tưởng, bản thân như chìm vào cõi thần tiên nên không hề chú ý, đột nhiên’ ngao’ một tiếng nhảy dựng lên, hắn giẫm phải cái gì vậy, mềm mềm, cả người lại toàn là gai nhọn, Lôi Tấn nương theo dư quang của hoàng hôn nhìn nhìn, hóa ra là một con nhím

Lôi Tấn nổi bão, ngay cả con nhím cũng muốn khi dễ hắn

“Mặc Nhã, ta thấy bọn họ mà cứ như vậy thì chờ tới lúc mặt trời xuống núi, bầu trời đen kịt, cũng tìm không ra chỗ ngủ đâu.” Thanh niên tóc vàng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn giống cái kia đang chỉ huy tiểu đệ bắt cái con nhím kia, trong mắt y ức chế không nổi ý cười.

Thanh niên tóc đen được gọi là Mặc Nhã thần sắc lãnh đạm nhìn tiểu đệ chỉ vì không bắt được con nhím chết tiệt kia, mà bị xách lên nhéo nhéo.

“Tiểu đệ thực sự rất đáng thương a. Thay chúng ta tìm được một giống cái hung hãn như vậy.” Thanh niên tóc vàng càng nhìn càng vui vẻ, miệng tuy nói vậy, nhưng trong con ngươi màu tím ý tứ chiếm đoạt càng lúc càng đậm dày.

Tiểu đệ, ngươi đã tìm cho huynh đệ chúng ta giống cái xinh đẹp như vậy, làm ca ca thì không khách khí thu nhận a.

“Hừ.” Mạc Nhã hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Chút điểm khí lực kia của giống cái, thì dù có mạnh gấp mười lần nữa cũng không thương tổn một chút da lông của Minh Nhã, y chẳng thấy tiểu đệ của mình có chút ủy khuất gì, nhìn y đùa cón rất vui nữa là.

“Uy uy, Mặc Nhã, chờ ta một chút.”

Hai người nhanh chóng tìm một sơn động khô ráo, ở trên đất trải chút cỏ khô làm giường, nhặt chút củi đốt, tùy tay tóm một ít chim trĩ, đặt lên lửa nướng

Hai người vừa mới làm xong, mới ra khỏi sơn động, đã thấy tiểu đệ nhà mình một đường ngửi theo mùi hương dẫn giống cái kia tới đây.

ở bên đám cây cối mầy mò nửa ngày, cuối cùng ở trong màn đêm không thấy phía trước tìm được một cái sơn động, Lôi Tấn ăn gà nướng, lại tìm thấy ở gần đó một bình nước trong. Ùng ục ùng ục một cái đã non nửa bình nước, lúc này mới thoả mãn liếm liếm khóe môi

Minh Nhã nhìn theo khỏa bọt nước ở bên cằm giống cái kia, bọt nước trượt xuống, chảy qua cần cổ, đi tới trước ngực, Minh Nhã nuốt nuốt nước miếng, mặt lặng lẽ đỏ, dĩ nhiên ở trên cái mặt đầy mao nhung kia thì không thấy rõ được.

“Tiểu tử kia, ngươi cũng muốn uống nước sao?”Lôi Tấn cảm nhận được cái tên tiểu tử cách đó không xa, hai chân trước đè lên một con phì kê (gà béo) mặt mày choáng váng tầm mắt thẳng tắp chiếu vô hắn, đột nhiên hắn cảm thấy trên người có chút lạnh.

Minh Nhã tuy không nghe hiểu giống cái kia nói gì, thế nhưng giống cái kia nói chuyện cùng y a, y phe phẩy cái đuôi đầy vui vẻ. Ánh mắt vẫn dán lên bọt nước ở trước ngực ngắm a ngắm.

Lôi Tấn cau mày có chút khó xử nhìn bình nước trong tay. Không phải hắn tiếc rẻ chút nước này, nhưng mà hắn cũng không thể cùng tiểu tử kia cùng nhau uống đi?

Không để cho nó uống? Nhưng mà tiểu tử trước mắt kia lại ngồi chồm hổm ngửa đầu, mắt sáng long lanh nhìn hắn.

Huống chi hắn cũng chưa tới nông nỗi phải so đo cùng một tiểu bất điểm như vậy.

“Ai.” Đôi mắt Lôi Tấn sáng lên, vỗ vỗ đầu Minh Nhã, nghĩ tới một phương pháp hay.

“Tiểu tử kia, há miệng.”

Lôi Tấn nhìn về phía y, Minh Nhã lập tức rời tầm mắt, tỏ vẻ nghi hoặc chớp mắt

“Thôi đi, ngôn ngữ không thông.” Lôi Tấn trực tiếp vươn tay qua, nắm lấy miệng của y bóp mở

Minh Nhã không biết giống cái này muốn làm gì, lại không dám phản kháng, đành ngoan ngoãn há miệng chờ.

Lôi Tấn chính mình uống một ngụm nước, cầm lấy miệng Minh Nhã, cách không uy hắn một ngụm (dành cho nàng nào chưa hiểu, ở đây là anh Tấn đã phun nước vào miệng anh Nhã đấy ạ)

Minh Nhã đầu tiên là giật mình trợn tròn mắt, đem một ngụm nước ừng ực nuốt xuống, chờ tới miếng nước thứ hai mới chậm rãi khôi phục tinh thần, thoải mái mị mắt lại. Bản thân thì đem cái miệng mở lớn hơn một chút chờ đợi.

Lôi Tấn tuy cảm thấy biểu hiện của tiểu tử kia có chút quái dị nhưng cũng không nghĩ nhiều. Lôi Tấn uy một ngụm, Minh Nhã uống một ngụm, hơn phân nửa bình nước ở trong tay cả hai sau một lúc, trống rỗng.

Lôi Tấn lắc lắc cái bình rỗng không, cũng không phải thực sự để ý, cùng lắm ngày mai lại đi tìm một chút là được

Nơi này có củi, có nước, có lửa, lại có cả gà nướng, tất cả đều nói rõ nơi họ đang ở lúc trước đã có người, tuy răng không biết vì sao lại bỏ đi. Bất quá không sao, có người là tốt rồi, có người là có hi vọng. Ngày mai mang theo tiểu tử kia đi ra ngoài xem, nói không chừng có thể tìm thấy dấu chân người, hắn sẽ tự do, đương nhiên tốt nhất vẫn là có thể quay về tiếp tục cuộc sống ung dung tự tại của mình, nếu không tốt, cũng chỉ là phải sống vui vẻ ở cái nơi hỗn tạp này thôi.

Ban ngày thời điểm có mặt trời thì còn hoàn hảo, Lôi Tấn lúc đó dù có bọc một cái khăn tắm vẫn không cảm thấy gì, giờ mặt trời xuống núi, tuy răng trong sơn động có lửa đang bốc cháy, nhưng mà gió từ ngoài thổi vào thực đúng là rất lạnh.

Lôi Tấn nằm trên cỏ khô một tay gối đầu, một tay ngoắc ngoắc ngón tay nói “Tiểu Bạch mao, ngươi lại đây chút.”

Minh Nhã đang ngủ ở cạnh hắn thấy vậy, liền lui đầu tứi gần một chút, giống cái của Minh Nhã trên người thực thơm a, phía dưới của y nóng quá. Y không dám dựa vào quá gần. Sợ bị giống cái này phát hiện sẽ đánh y.

“Gọi ngươi lại thì lại đây, mài mài chít chít định làm cái gì?”Lôi Tấn trở mình xem thường một cái, trực tiếp vươn tay tóm lấy y, kéo vào trong ngực

Minh Nhã không được tự nhiên quẫy hai cái, thấy Lôi Tấn không nhúc nhích, cũng ngoan ngoãn nằm úp sấp lại.

Minh Nhã hút hút cái mũi, nhưng mà mùi hương trên người giống cái thực sự thơm quá

Lôi Tấn hôm nay mệt muốn chết rồi, lúc vừa tới đất khách, đã bị hù dọa, lại đi hơn nửa ngày trời. Nhưng kiếp sống đánh nhau hàng năm đã để cho hắn tùy thời bảo lưu lại một phần thanh tỉnh

Chính là một phần thanh tỉnh này, lại làm cho hắn cảm giác được có thứ nóng bỏng gì đó đang dán lại bụng dưới của mình

Đôi mắt hoa đào hẹp dài của Lôi Tấn mị lại, ở trên cái thứ kia hung hắng nhéo một cái

Tiếng kêu thảm thiết cuả Minh Nhã truyền ra khắp ba dặm quanh sơn động khiến tiếng đập cánh của muôn chim phần phật vang lên, đầy trời hỗn loạn

“Cạc cạc, mộc đạo đức, mộc đạo đức, khuya khoắt thế còn có để cho…. Điểu (chim) ngủ hay không?”

“Xèo xèo xèo xèo, da mặt dày, da mặt dày, ngươi cho rằng đây là sau nhà nhà ngươi à?”

Lôi Tấn không để ý tới y, trở mình một cái, lần này thực sự ngủ say

Ở phía sau y, chỗ tiểu tử kia đang cuộn mình, thân thể chậm rãi kéo dài ra, một đầu tóc bạc cùng con ngươi màu lam, làn da mùa nâu, trần trụi.

Thiếu niên ở trên vai còn có đồ án hoa văn hình thú chậm rãi ngồi dậy

Thiếu niên chớp đôi mắt to như mắt mèo, nhìn chằm chằm cái lưng Lôi Tấn, ủy khuất không cam lòng cắn cắn môi dưới

Chậm rãi cọ cọ, dán sát lại người Lôi Tấn, thực cẩn thận nằm xuống.