Cố khí của Mặc Nhã phun ra chưa được bao lâu, thì đôi tai đã bắt được tiếng chân rất khẽ từ xa xa truyền tới, ở cái nơi âm u im lặng như bãi tha ma này, nếu không phải do tảo biển còn ngẫu nhiên đong đưa hai cái, Mặc Nhã đã có thể cảm thấy nước biển ở đây đúng là yên lặng bất động rồi, được đối đãi ở trong cái một trường hắc ám không âm thanh này quá lâu, nếu phải nói có ưu đãi gì, thì chính là thính giác của y tựa hồ phát triển tốt hơn.
Thế nên cho dù cước bộ cửa người tới có nhẹ tới đâu, dù dẫm lên cát bùn thật dầy dưới đáy biển, âm thanh dù có tự động tan đi vài phần, Mặc Nhã vẫn nghe thấy, trước khi người kia tới, liền đem toàn bộ khóa xích kia giả vờ buộc lên người mình, giả vờ nhìn ra, bất quá cửa vừa mở, Mặc Nhã đành phải chọn một tư thế thoải mái nhất, đưa lưng dựa lên đá ngầm, ra vẻ thực sự nhàn nhã tự do.
Bối Cách chân trần mặc một kiện quần áo trong suốt, cổ áo buông lỏng, vạt áo dài rộng, tâm tình tựa hồ không tồi, lại gần cười nói “Mặc Nhã, ta chỉ có một yêu cầu, ngươi xem, chỉ cần ngươi đưa ta về Báo tộc bộ tộc, ta sẽ để ngươi đi, đơn giản vậy thôi.”
Mặc Nhã cũng không đáp lời.
“Sao, không tin lời ta? Ta còn đem theo cả chìa khoá tới đây.” Trong tay Bối Cách lắc lắc một thứ màu đen dài nhỏ
Vốn vấn đè tín nhiệm giữa hai người không hề quan trọng, dù sao cũng chỉ mới gặp nhau, cũng chỉ tình cờ cứu, huống chi nháo cho đến nông nỗi hôm nay, bất luận Bối Cách vì mục đích gì muốn vội vã đi khỏi đây, Mặc Nhã cũng không tính phối hợp.
Mí mắt Mặc Nhã khẽ nâng, ý bảo gã mau đi đi
Bối Cách biết Mặc Nhã khẳng định không thể tha thứ cho gã, thế nhưng không nghĩ tới đến cả liếc gã một cái cũng lười, vốn muốn mềm mại nói chuyện, nhưng lúc này cũng không còn tâm tình, vì thế bước tới hai bước, ở trước mặt Mặc Nhã xoè tay ra, nhếch miệng cười nói “Ngươi xem đây là gì, chắc ngươi biết của ai đi?”
Mặc Nhã lúc này mới ngẩng đầu, trong tay Bối Cách là mấy sợi tóc đen bóng, y nhắm mắt lại cũng biết, đây là của Lôi Tấn, dù sao mùi hương cũng không lừa người, y nhìn chằm chằm vào Bối Cách hỏi “Hắn ở đâu?”
Ánh mắt Mặc Nhã màu xanh thẫm, ở trong nước biển hắc ám tựa hồ cho người ta một loại ảo giác là ánh mắt thâm tình, thế nhưng Bối Cách hiểu ảo giác là ảo giác, sẽ không thể thay đổi sự thực là Mặc Nhã hiện tại đang hận không thể giết người của bản thân.
“đại ca ngươi cùng giống cái kia đối với ngươi thực sự quan tâm, thế nhưng lại một đường tìm tới đây, nhưng bọn họ vĩnh viễn không thể tới đáy biển, nếu như không có sự trợ giúp của Nhân ngư bộc tộc chúng ta, hơn nữa nếu bọn họ vẫn còn muốn ở lại đây, khó có thể bảo toàn là ta ngày nào đó có thể đi đem giống cái mà ngươi vẫn luôn tâm tâm niệm niệm bóp chết, ngươi cũng biết, chuyện này đối với giống đực mà nói thì dễ như trở bàn tay.” Bối Cách thực sự nhàm chán siết tay khiến mớ tóc kia phiêu tán trong nước biển, nói tiếp “Giống như vết thương không nhẹ mà các ngươi gây ra cho giống cái kia, lúc ta đánh hắn, hắn liền té trên đất không dậy nổi…”
Trong con ngươi vốn luôn bình tĩnh của Mặc Nhã vào giờ khắc nghe thấy câu cuối, rốt cục tan vỡ, chỉ còn lại chán ghét lạnh lẽo tới xương, cùng lười che dấu, chấn động khiến các vòng xích trên người y rớt xuống, y hỏi “Từ đây làm thế nào để ra ngoài?”
Thân mình Bối Cách nhanh chóng lùi lạ hai bước, không nghĩ tới Mặc Nhã lại có thể thoát ra, thế nhưng Mặc Nhã làm sao để gã chạy thoát, đưa tay bóp trụ cổ gã, hỏi “Làm thế nào để ra ngoài? Bằng không người bị bóp chết trước là ngươi.”
Bối Cách không thở nổi, nắm lấy tay Mặc Nhã, bắt đầu kịch liệt giãy dụa, nhưng Mặc Nhã không thả lỏng nửa tấc, giờ khắc này, Bối Cách biết Mặc Nhã thực sự muốn gã phải chết, trong lòng ngược lại lại thấy bình tĩnh, gian nan mở miệng nói “Ta sẽ không nói cho ngươi, nếu ta chết, ngươi cũng đừng nghĩ đi khỏi đây, cùng lắm chúng ta cùng chết ở đây.”
Nắm tay Mặc Nhã siết chặt, nhưng ở thời khắc cuối cùng lại buông lỏng ra, đối với Bối Cách đang quỳ trên mặt đất há mồm thở dốc nói “Ngươi hẳn lên cảm tạ a sao ta, giúp ngươi có thể lưu lại mạng này.”
A sao từng nói, nếu không liên quan đến tính mạng, thì không được tuỳ tiện tàn sát thú nhân, giống cái lại càng không được,
Con đường bình thường nhất định không đi được, chỉ còn cách tự mở một đường.
“Mặc Nhã, ngươi không thể qua đó, nơi đó mới chân chính là Âm u chi hải, không ai có thể sống sót từ đó mà đi ra.” Bối Cách thấy Mặc Nhã chuyển hướng bơi đến chỗ phế tích dưới đáy biển, kiệt lực hô to.
Nhưng đã muộn, thân ảnh thon dài của Mặc Nhã rất nhanh đã chìm vào trong bóng đen dầy đặc của phế tích
————–
Sau bức tường đổ nát thực sự là một ránh biển thật sâu, rừng rậm dưới đấy biển sinh trưởng thực rậm rạp, nơi đó toàn bộ đều là những đá san hô cực lớn, nước biển nơi đây hoàn toàn yên tĩnh, độ ấm cũng dần giảm xuống, bùn che phủ mọi thứ, lờ mờ có thể nhìn thấy nằm yên lặng dưới đáy biển kia là một toà thành, rất nhiều kiến trúc đã vùi sâu xuống bùn. Mặc Nhã đưa tay sờ qua, bề ngoài kiến trúc này được bao phủ bởi một lớp rất rắn và giòn, siết tay thì sẽ vỡ ra. Bên dưới lộ ra những hình vẽ rắc rối, đã bị tổn hại đến không nhìn rõ là gì, thế nhưng cái này không phải trọng điểm, Mặc Nhã đánh giá đại khái phương hướng xong, liền bơi về phía trung tâm, ở chỗ tụ tập nhiều cột đá nhất thì dừng lại, đây chính là vị trí thần miếu, từ nhỏ y đã nhìn a sao vẽ những đồ hình này, đối với bố cục đại khái của thành thị này, trong lòng vẫn còn nhớ rõ khoảng bảy tám phần, đó cũng là nguyên nhân vì sao y lại lựa chọn phế tích này để tìm kiếm đường đi, nhìn từ bên ngoài, thực rất giống với đồ hình a sao vẽ lúc trước.
“ở dưới mỗi một toà thần miếu, đều có một thông đạo, chìa khoá mở cửa nằm trên quỹ đạo ngôi sao thứ ba ở cửa.” Mặc Nhã nhớ lại lời ban đầu a sao từng nói, nhưng y còn nhớ rõ trong tay a sao lúc đó có một miếng đá màu đen, hiện tại y cái gì cũng không có, chỉ có thể thử vận may thôi.
Mặc Nhã giống như nghi ngờ vuốt ve cửa thần miếu, vị trí ngôi sao thứ ba thế nhưng lại thừa một tảng đá, thần miếu bình thường đều là ngồi phía Bắc đối mặt phía Nam, Mặc Nhã tự mình đông hướng tây chuyển tảng đá, chợt nghe ‘Oanh’ một tiếng vang lớn, toàn bộ đáy biển đều rung động.
“Mặc Nhã.” Bối Cách rốt cục bất chấp cái gì, xông vào, nhưng trong bóng đêm mù mịt làm sao còn thấy thân ảnh của Mặc Nhã.
————–
Hi Nhã chờ Lôi Tấn nói xong, im lặng đứng lên, ôm thắt lưng Lôi Tấn, chế trụ cằm hắn, quan sát trong chốc lát, ấn đôi môi nóng bỏng xuống.
Lôi Tấn nhíu mày, rất nhanh hoàn hồn, khớp hàm hợp lại, đầu lưỡi Hi Nhã không kịp thu hồi, trong khoang miệng hai người nhất thời tràn ngập mùi vị của máu.
“trực tiếp làm đi, không cần phiền ta, ghê tởm.” Không phải không thấy thần sắc tổn thương của Hi Nhã, nhưng Lôi Tấn hiện tại tổng cảm thấy phải làm cái gì đó, mới có thể nhấc gánh nặng trong lòng lên,
“Quên đi, ngươi vẫn nên nghỉ ngơi chút đi, ta đi nấu cho ngươi ít canh cá, ngươi mới bị thương, nghỉ ngơi nhiều luôn tốt, ta thấy phía Đông mây rất dầy, có thể còn có mưa to nữa, ngươi có thể ra ngoài ngồi không, ta đi nấu canh cá, sau đem trong động thu dọn một chút, bằng không đêm nay thực không qua được.”
Hi Nhã tự nói mục đích của bản thân xong, liền ngồi xổm xuống, chuẩn bị thu dọn mấy con cá còn lại.
Lôi Tấn không hề thở phào nhẹ nhõm, chỉ nhếch môi nở một nụ cười, nói “hảo, Hi Nhã, hôm nay là do ngươi cự tuyệt, ngươi về sau tốt nhất đừng chạm vào ta dù chỉ một đầu ngón tay.
“Củi không đủ, đợi ta qua kia nhặt một chút đem về.” Hi Nhã cúi đầu, mái tóc vàng che khuất gương mặt y, ngón tay tựa hồ bị xương cá đâm vào, liền đặt vào trong miệng mình mút một chút.
Lôi Tấn còn muốn nói gì nữa, đột nhiên trong mắt xuất hiện vẻ kinh sợ, bởi vì hắn thấy trong bụi cỏ cách phía sau Hi Nhã khoảng một thước xuất hiện một cặp mắt nhỏ nhắn màu đỏ như máu, cùng với thân thể màu xanh biếc hoà lẫn với xung quanh, vật kia hé ra đầu lưỡi thực dài, ánh mặt tựa hồ cũng không ổn, tứ cho ngắn ngủi dán sát trên đất di chuyển rất chậm, nhưng phương hướng lại đúng là về phía Hi Nhã.
“Gì?” Hi Nhã thấy Lôi Tấn chuyển biến nhanh như vậy, cảm thấy rất kì quái, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, chỉ thấy Lôi Tấn dùng sức nhìn chằm chằm về phía sau lưng mình, theo bản năng liền muốn quay đầu lại.
“đừng quay đầu, Hi Nhã.” Lôi Tấn vì sợ hãi mà cánh tay run rẩy không ngừng, trong thiên nhiên luôn có những nhan sắc tươi đẹp như vậy, hắn tuy không biết thứ này là gì, nhưng cũng biết nó nhất định có kịch độc, hắn thà rằng người nó nhìn chằm chằm là mình, đương nhiên ở trong lòng hắn rốt cục thừa nhân, Hi Nhã cũng không phải là không có trọng lượng, nếu hiện tại Hi Nhã có việc gì…
Hắn không cầm lòng nổi tiến về phía trước từng bước từng bước, thứ kia nghe thấy động tĩnh, đôi mắt màu đỏ liền chuyển hướng sang phía Lôi Tấn, thì ra thứ này thực sự là dựa vào âm thanh mà phân biệt phương vị, hắn thử đi qua hai bước, quả nhiên thấy thứ kia thay đổi phương hướng qua đây.
“Hi Nhã, ta hiện tại cần chút yên tĩnh, ngươi đừng tới quáy rầy ta.” Lôi Tấn biểu tình bình tĩnh nói xong câu đó, thì quay đầu bỏ chạy, thứ kia động tác vừa rồi còn chậm chạp, ở trong bụi cỏ lại nhanh chóng di động, khi tới một góc, liền chọn một vị trí bay lên trời, dư quang khoé mắt Lôi Tấn liếc thấy, trong lòng hỗn loạn, hoàn hảo là Hi Nhã không có việc gì, chỉ là còn chưa tìm được Mặc Nhã.
Trước mát bóng người chợt loé, Lôi Tấn liền bị người ôm vào trong ngực ngã xuống đất, đau đớn cũng không thấy, mấy ngày nay thân thể đã rất quen thuộc với hơi ấm này nói cho hắn biết, đây là Hi Nhã.
Hi Nhã bổ nhào về phía Lôi Tấn, đồng thời tay phải hung hăng đập xuống, thứ kia dính trên tảng đá, nát bét.
Ánh sáng hạ xuống, mây đen dầy đặc.
Hi Nhã nhìn Lôi Tấn dưới thân, không nói một lời, vội vã cởi quần áo Lôi Tấn ra, hai tay ở trên người Lôi Tấn điên cuông âu yếm, mưa to đột nhiên đến, thế nhưng lại không dập tắt được tình cảm mãnh liệt đã bốc cao giữa hai người
Trải qua sinh tử vừa rồi, Lôi Tấn với Hi Nhã rất nhiệt tình, cho nên kịch liệt đáp lại, không kiêng nể gì ở dưới thân y rên rỉ thở dốc. Cảm giác Hi Nhã đem hắn từ đầu tới chân hôn hết một lần, hắn trằn trọc muốn thêm nhiều hơn.
“Cho ta, Hi Nhã…” Lôi Tấn chủ động mở ra hai chân, câu lên lưng Hi Nhã, muốn chân thật xác nhận người này vẫn còn ở bên hắn.
“Lần đầu tiên a, thực sự mệt muốn chết.” Hi Nhã nói xong, đối với Lôi Tấn nở nụ cười có chút mệt mỏi, sau đó nghiêng đầu mềm nhũn gục xuống cổ Lôi Tấn
“Hi Nhã…” Lôi Tấn nghĩ tới cái gì đó, nhìn về phía cánh tay Hi Nhã còn đang để trên eo mình, có hai dấu răng trên tay phải, máu chảy ra đã hoá đen.
——
Trải qua một đoạn thời gian dài trong bóng tối, Mặc Nhã rốt cục nổi lên mặt biển, lúc này trên biển cũng đang mưa to, sương mù tràn ngập khắp nơi, y khẽ nhắm mắt, cũng may ánh sáng có chút tối, cho dù là vậy, đôi mắt trường kỳ không thấy ánh sáng vaẫncảm thấy có chút đau nhức
Mặc Nhã bơi lên bờ, vuốt mái tóc ẩm ớt trên trán mình, nghĩ bản thân lúc trước sống trong cái sơn động gần bờ biển nhất, đại ca cùng Lôi Tấn hẳn cũng sẽ chọn chỗ đó