Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 79: Bảo bảo



“Mặc Nhã đến, gặp không?” Xuân Kỷ đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn người trong sân, quay đầu hỏi Lôi Tấn còn đang nằm sấp trên giường

“Không.” Thấy không biết nói gì cho phải, còn không bằng không thấy, cái gọi là giải thích hắn hiện tại cũng không muốn nghe, hắn hiện tại chỉ muốn cánh tay có thể nhanh chóng khoẻ lại, nhanh chóng thoát khỏi tất cả chuyện này

“đây là ngày thứ mấy rồi?” Xuân Kỷ cầm cây gậy trúc đặt ở góc tường hướng về trước cửa sổ xua xua

Ánh mặt trời đột nhiên đam vào khiến mắt Lôi Tấn nheo lại. Ngày thứ mấy? Hôm nay là ngày thứ mười bảy đi? Hắn ảo não nhăn nhó mặt mày, có chút chán ghét bản thân thế nhưng lại nhớ rõ ràng như vậy.

Mấy ngày hắn ở nhà Xuân Kỷ, La Kiệt, Mặc Nhã, Minh Nhã, thậm chí cả Bối Cách đều đến đây một lần, chỉ duy nhất không thấy Hi Nhã, phỏng chừng mỗi một người đều tới hỏi hắn nghĩ như thế nào? Nhưng chính hắn cũng không biết, sao có thể nói cho người khác biết. Ỷ lại vào người khác mới có thể tiếp tục sinh tồn, cho dù rất nhiều lần miễn cưỡng bản thân chấp nhận sự thực này, nhưng càng ngày hắn càng phát hiện mình không làm được, lần hạ độc này đã huỷ đi tín nhiệm hiếm hoi mà hắn khó khăn đưa ra, nhưng hắn cũng biết sự trả giá này chính là một cơ hội, một cơ hội đem những mâu thuẫn vốn luôn tồn tại trước đây ra ngoài ánh sáng, bản thân vẫn không thể thích ứng với vai trò của mình trong cái thế giới này, về xã hội hiện đại, hắn tuy không thể nói là hô phong hoán vũ, nhưng chung quy cũng có lĩnh vực thuộc về mình, ở nơi đó, hắn tuyệt đối là cường giả, có nhiều người phải dựa vào hắn mới có thể sinh tồn, nhưng ở đây, hắn chẳng qua chỉ là một giống cái lực lượng yếu ớt bị người ta áp đảo, hiện tại thế nhưng còn muốn sinh đứa nhỏ, thực sự là buồn cười, Lưu lạc tới nông nỗi như hôm nay, hắn phải làm sao? Chẳng lẽ còn muốn hắn vui vẻ tiếp nhận?

Bất luận cuối cùng bọn họ hạ độc là vì mục đích gì, vì lưu lại người hay là vì đứa nhỏ, hắn cũng không tính toán đi phối hợp, cũng không tất yếu phải phối hợp

“đứng trong sân một lúc, thả cái gì đó xuống rồi đi, ta đi xem hôm nay là cái gì?” Xuân Kỷ làm không biết mệt, mỗi ngày đều đưa đến cái gì đó có vẻ rất nặng, y rất tò mò, nhưng Lôi Tấn lại không thèm nhấc mắt nhìn một cái

Lôi Tấn thấy Xuân Kỷ kích động lao ra cửa, cho dù thân thể cảm thấy cứng ngắc, hắn cũng không dám di chuyển, bởi vì trên người hắn còn cắm vô số cốt châm (kim châm bằng xương)

Mới đầu khi Xuân Kỷ nói muốn châm cứu, Lôi Tấn giật nảy mình, hoài nghi Xuân Kỷ cũng xuyên không tới, hơn nữa lai lịch của y vốn cũng rất khả nghi, không ai trong bộ tộc biết, nhưng sau khi thử qua nhiều lần, hắn đại khái phát hiện bản thân đã nghĩ quá nhiều

Bất quá y thuật của Xuân Kỷ so với tồn tại thực sự còn tốt hơn rất nhiều, cho dù đặt ở xã hội hiện đại, tổn thương nặng như vậy, lại để hơn hai tháng, phỏng chừng cứu trị đều rất khó khăn, thế nhưng Xuân Kỷ mỗi ngày châm cứu, phối hợp thêm chút thảo dược, hơn mưoiừ ngày sau, cánh tay của hắn bắt đầu có chút cảm giác, ê ẩm tê tê, cho dù không thực rõ rệt, nhưng dù sao cũng đã thấy được hy vọng.

“Lôi Tấn, hôm nay là vịt hoang, giữa trưa ta làm một con ăn, quay ăn thử một lần.” Xuân Kỷ đối với trong phòng hô một tiếng, cầm ba con vịt đặt lên bàn suy nghĩ một chút, khá là nặng đấy

“được.” Trước kia hắn thế mà lại không phát hiện Xuân Kỷ là người dài dòng như vậy, mỗi lần nói chuyện đều phải chờ người khác trả lời lại, thế nhưng người đang ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu

———

“ta biết ngươi chưa đi mà.” Xuân Kỷ hé cửa sân đi ra, dựa vào khung cửa cười nói, âm thanh không cố ý đề thấp.

“Hắn hôm nay có khoẻ không?” Mặc Nhã còn đứng bên ngoài, nhịn không được quay đầu muốn nhìn bóng dáng Lôi Tấn thoáng ẩn hiên qua cánh cửa sổ phòng, nhưng tự nhiên là sẽ không thấy cái gì.

“Ngươi muốn hỏi đến phương diên nào? Nếu là thân thể, có ta ở đây tự nhiên sẽ không có chuyện gì, ngươi vừa rồi xũng nghe được.”

Mặc Nhã gật đầu, quả thực, nghe bộ dáng thanh âm rất có khí lực.

“Về phần tâm tình, ta có lẽ chữa không được, bất quá nếu là sự tình do các ngươi gây ra, thì trong lòng nên chuẩn bị tâm tình gánh vác hậu quả.” Với chuyện này, y nguyên bản lười phản ứng, chỉ là một người hai người ba người cứ ở trước mặt y, bày ra bộ dáng không muốn sống thực sự ảnh hưởng tới y, y gần đây cảm thấy rõ ràng baảnthân không có bộ dáng phấn chấn ham ăn, y ban đầu mỗi bữa cơm có thể ăn một con gà rừng, ba cái bánh ngô, hiện tại chỉ có thể ăn một con gà rừng cùng hai cái bánh, ước chừng chênh lệch nửa cái bánh.

Ngược lại tên Lôi Tấn kia, mỗi ngày không có việc gì, sức ăn lại tăng nhiều, còn chưa tới giờ cơm, đã bắt đầu kêu đói, y châm cứu xong, sắc thuốc, tiếp đó lại bắt đầu xuống bếp nấu cơm, mỗi ngày vội muốn chết, cho nên khi bọn Mặc Nhã thường thường đưa tới mấy thứ, y một chút cũng chẳng thấy ngượng ngùng, nhận hết, coi như thừa cơ hội chăm lo cho mình, dù sao cái tên Lôi Tấn kia ăn so với y còn nhiều hơn.

“Chuyện này ở giữa có hiểu nhầm, dược không phải do bọn ta hạ, về sau bọn ta có thể giải thích cho hắn.” Mặc Nhã chần chừ một chút, nói

“các ngươi không làm, cũng không có nghĩa các ngươi không nghic tới, phỏng chừng Lôi Tấn cũng biết điều này.” Bất quá nhìn bộ dáng muốn chết của Lôi Tấn, rõ ràng là do dự, động tâm. Nếu như thực ự tức giận, nghĩ muốn dứt khoát sạch sẽ, thì nói thẳng ra, chứ không dùng dằng dấu đầu lộ đuôi không dám đối mặt như vậy?

Trong lòng Mặc Nhã cũng rõ ràng, hiện tại tính ra đã tốt lắm rồi, ít nhất Lôi Tấn cũng không muốn nói đoạn tuyệt quan hệ, tuy y hiện tại muốn gặp Lôi Tấn, nhưng cũng sợ nhìn thấy hắn.

“Hắn không thích ngày nào cũng ăn thịt, cái gói to kia bên trong có chút thức ăn cùng trái cây, ngươi khuyên hắn ăn nhiều một chút, hắn thích nhất là ăn nấm…” Mặc Nhã đổi áng một chủ đề an toàn hơn

“Ngừng, ngươi cho chỗ của ta là nơi nào? Ta chịu chưa bệnh cho hắn, nấu cho hắn ăn chút gì đó, không đói chết là được rồi, làm gì có thể chú ý lắm như vậy?” Lông mi màu vào của Xuân Kỷ dựng thẳng

“Làm phiền ngươi rất nhiều, cám ơn ngươi Xuân Kỷ.” Con ngươi Mặc Nhã bình tĩnh, thật tình nói cảm tạ, cũng không để ý đến những gì Xuân Kỷ nói

“ta chán ghét ánh mắt của ngươi cùng La Kiệt, nhưng cũng có chút giống kẻ đó.” Xuân Kỷ nhìn chằm chằm con ngươi màu xanh thẫm của Mặc Nhã nói nhỏ

Cho dù thanh âm của Xuân Kỷ có thấp, thế nhưng Mặc Nhã vẫn nghe thấy, khẽ nhíu mày, thế nhưng vẫn không nói gì.

———-

Giữa trưa Xuân Kỷ xử lý hai con vịt hoang, bên ngoài bôi một tầng mật ong, trong bụng vịt nhồi trái cây cùng nấm, rau xanh, sau dùng lửa nướng, mỗi người một con, một chút cũng không còn, bụng hai người cuối cùng ăn thành tròn vo.

“nếu có chút hành tây, bánh kem cùng tương ngọt thì tốt rồi.” ăn cơm no, hai người thaỏi mái nằm ườn trên ghế trúc, ai cũng đừng nói, Xuân Kỷ chính là một kẻ biết hưởng thụ, ghế trúc của hắn so với xích đu ở hiện đại cuũg xấp xỉ

“Tương ngọt là gì?” Nhắc đến đồ ăn, Xuân Kỷ rất có hứng thú

“nói ngươi cũng không hiểu.” thực tế thì Lôi Tấn cũng không hiểu lắm, hắn chỉ chịu trách nhiệm ăn, làm sao biết thứ đó làm thế nào, cũng chỉ từng nhìn người ta làm thôi.

“ngươi không nói sao biết ta có làm được hay không?” Xuân Kỷ còn chưa thực từ bỏ.

Kỳ thực phương pháo chề tạo tương ngọt, bình thường chỉ cần bột là đủ, đơn giản chờ lên men xong, trùng hợp là trong Báo tộc cũng có lúa mạch,bột mạch tuy rằng nhà nhà không dư, thế nhưng ít nhiều cũng có một chút, nhà Xuân Kỷ đương nhiên cũng không ngoại lệ, Lôi Tấn nói qua phương pháp, Xuân Kỷ bận bịu thử nghiệm, về phần kết quả, Lôi Tấn cũng không trông cậy lắm.

Hắn gần đây phát hiện sức ăn của bản thân tăng thêm, hơn nữa ăn nhiều hơn, ngủ nhiều hơn, vốn nghĩ muốn trong thoìư gian này xử lý tốt quan hệ lộn xộn của họ, ai biêếthiện tại lại mệt nhọc, mí mắt càng lúc càng nặng, Lôi Tấn chậm rãi nhắm mắt lại

Xuân Kỷ ở trong bếp gọi vài tiếng, thấy yên tĩnh, liền qua, thế nhưng lại đã ngủ.

“Uy uy, trong sân lạnh, muốn ngủ về phòng ngủ.” Xuân Kỷ lắc lắc ghế, y ôm không nổi Lôi Tấn đang bất động.

“Ngô…” Lôi Tấn theo bản nanưg đáp một tiếng, chính là kiên quyết không cử động

“ăn rồi ngủ, nuôi heo à.” Xuân Kỷ nhíu mày than thở một tiếng, tính toán nhận mệnh vào phòng lấy thảm ra, thân thể Lôi Tấn bị hư nhược, thương lại thêm thương, nếu cảm lạnh nữa sẽ càng phiền toái

“để ta ôm hắn vào.”

Đột nhiên bên tai truyền đến giọng nam trầm thấp làm cho Xuân Kỷ hoảng sợ.

“Ngươi đi đường sao không có chút động tĩnh nào vậy?” Xuân Kỷ vừa quay đầu. liền thấy Hi Nhã đứng cách đó không xa, đang hướng bên này đi tới, mới mười ngày không gặp, người này sao tiều tuỵ đến mức này, đáy mắt thâm quầng như vậy, rốt cục đã bao lâu không ngủ rồi.

Mấy ngày nay Hi Nhã vẫn chưa từ bỏ ý định đi hỏi thăm vài bộ tộc khác, tìm những dược sư nơi đó hỏi có phương pháp giải trừ độc tính của Dong đan quả hay không, bởi y hiện tại đã biết, Dong đan quả đối với thú nhân, một chút độc tính cũng không có, thậm chí còn có chút lợi ích bổ huyết, thế nhưng lại không tốt với giống cái, không chỉ không làm cho cả đời không thể sinh con, lại còn có hại cho thân thể, kéo dài thương tích trong thân. Nhưng lại không có thu hoạch gì, từng dược sư đều nói không có biện pháp.

Hi Nhã thấy Lôi Tấn ngủ không yên, không dám quấy rầy lâu, nhanh bóng buông Lôi Tấn xuống rồi ra ngoài

“Về Dong đan quả, thực không có biện pháp nào sao?” Kỳ thực Hi Nhã hỏi vấn đề này, cũng không ôm ấp hy vọng gì.

“Không có.” Xuân Kỷ một chút cũng không do dự đáp. Nếu miệng mũi Lôi Tấn mà không xuất huyết mới là phiền toái, bởi vì xuất huyết, mới phát hiện sớm, mới có thể cứu được, giải dược dĩ nhiên là không có, y là tự châm cứu đông thời đem một ít độc tính dẫn ra khỏi người Lôi Tấn. Nhưng làm cùng nói ra là hai chuyện khác nhau, thứ nhất, y chán ghét La Kiệt, ghét tất cả nhưng người có quan hệ với La Kiệt, thứ hai, y muốn xem những thú nhân này khi biết bầu bạn của mình về sau không thể sinh dục, ở cái bộ tộc xem chuyện con nối dòng vô vùng quan trọng này, bọn họ sẽ lựa chọn như thế nào.

Đáp án trong dự kiến, ánh mắt của Hi Nhã tối sầm, đứa nhỏ hiện tại đã không trọng yếu, dù sao bản thân Lôi Tấn cũng không thích sinh bảo bảo, chính là thân thể hắn phải làm sao bây giờ.

Xuân Kỷ thở ơ lạnh nhạt, cũng không tính nói gì, còn chưa đưa ra được lựa chọn cuối cùng sao? Y còn muốn xem kết quả cuối cùng là gì.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~