Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 82: Lôi Tấn xong rồi



Nói thì là nói vậy, thế nhưng nghĩ đến bọn họ một ngày nào đó thực sự có người mình thích, trong lòng Lôi Tấn ít nhiều vẫn có chút không tự nhiên, bất quá hắn vẫn biết làm người thì không thể ích kỷ như vậy, rõ ràng là phải đi, rồi lại muốn chiếm lấy vị trí không thuộc về mình, nói như thế nào đều có chút vô sỉ, muốn buông tay, có tình lại còn có chút nho nhỏ không nỡ như vậy, Lôi Tấn thề, thực sự chỉ có một chút một chút, một chút, cũng chính là một cút giống như đầu ngón út mà thôi (đầu ngón út của nam nhân châu á gần 30 tuổi mà chỉ gọi là một chút hả?)

Minh Nhã còn chần chừ bên chân Lôi Tấn, kéo thanh âm làm nũng, hỏi “Lôi Tấn, ngươi chừng nào thì về? Minh Nhã buổi tối ngủ đều rất nhớ ngươi a.”

Xuân Kỷ đúng lúc đó đì vào, trên tay cầm theo một hòm thuốc nhỏ, bộ dạng nhìn có chút mệt, thế nhưng thói quen vẫn treo bên môi một tia cợt nhả, nói “Ta vừa mới đi, vợ chồng son đã bốc lửa rồi, tiểu Minh Nhã cũng biết buổi tối muốn người?”

Lôi Tấn vừa định nói: Xuân Kỷ, ngươi đừng có ở đây nói hươu nói vượn, tiểu hài tử nó có thể biết cái gì?

Chỉ thấy Minh Nhã rất có khí thế đứng lên, nghiêm túc nói “Lôi Tấn đúng là giống cái của Minh Nhã, Minh Nhã cũng muốn ôm hắn ngủ.”

Lôi Tấn hắc tuyến, nhịn nhịn nữa, kiên nhẫn ngày hôm nay rốt cục tuyên cáo đình chỉ, nhấc chân một cươc đem Minh Nhã đá đến một góc sáng sủa nằm nghỉ.

Xuân Kỷ bật cười, thế nhưng nhìn ánh mắt to sũng nước của Minh Nhã, sờ sờ cái mũi, đành phải tạm thu liễm một chút

“Xảy ra chuyện gì?” Lôi Tấn thuận miệng hỏi, dù sao nhìn tình huống lúc đó, phỏng chừng nếu không phải không có cách, sẽ không chạy đến chỗ Xuân Kỷ cầu cứu

“ở nhà mới của Tề La, có người bị Lam da trùng cắn, kỳ thực không phải chỉ có mình gã, nhưng gã lại bị nghiêm trọng nhất, thiếu chút nữa thì chết rồi, cũng may phát hiện sớm.” Xuân Kỷ đem hòm thuốc bỏ vào trong dược phòng của mình, rồi ra rửa mặt lên chút tinh thần

“Nhà mới của Tề La?” Tề La là hàng xóm của nhà Hi Nhã, hắn đương nhiên biết, nhưng cái nhà đó không phải vẫn còn tốt lắm sao? Tại sao lại muốn xây cái mới?

“Ngươi ra ngoài mấy ngày, đại khái vẫn chưa biết, Tề La cùng Gia Hách muốn cử hành nghi thức, tự nhiên trước lúc đó phải dựng một cái tân phòng mới thuộc về họ, đúng không, Minh Nhã?” Xuân Kỷ nhìn tên tiểu tử đáng thương đang ngốc trong góc phòng không ai để ý nói

“đúng, rời đến rất gần nhà chúng ta.” Minh Nhã rốt cục cũng gặp người nói chuyện với mình, không suy nghĩ nhảy ra, thấy Lôi Tấn nhìn sang nó, lại thầm thì một câu “đại ca cùng nhị ca cũng đi hỗ trợ.”

Lôi Tấn nhíu mày, dừng một chút, hỏi Xuân Kỷ “ Ngươi nhìn thấy hai người họ không? Cũng không sao chứ?”

Xuân Kỷ bĩu môi, chỉ cái bao lớn trên cửa sổ, nói “vừa rồi trên đường gặp Hi Nhã, hôm nay là Lôi Tấn không đủ người hỗ trợ, nên họ vội vã qua đó rồi, nhờ ta đem cái thứ đó về.”

“đúng rồi, ở chỗ các ngươi cử hành nghi thức kết thành bầu bạn là như thế nào a?” Biết hai người kia không sao, Lôi Tấn cũng không quan tâm nhiều hơn nữa, ngược lại tò mò chuyện khác.

Hắn chỉ biết, cử hành nghi thức ở đây, cũng tương tự như lễ kết hôn ở thời hiện đại, xem như tuyên cáo với mọi người bọn họ đã chính thức trở thành bầu bạn, thế nhưng về phần quá trình cụ thể như thế nào, Lôi Tấn trước kia không có hứng thú lắm, lần này thực lại muốn hỏi một chút

Thế nhưng Xuân Kỷ lại cười thần bí, đầu cơ trục lợi bịt cái hũ lại, nói “Cái này a, tới lúc đó ngươi sẽ biết.” vạn nhất đem Lôi Tấn doạ chạy, trách nhiệm này sao y gánh nổi

Lôi Tấn trừng y một cái, tức giận nói “Có gì mà giữ bí mật chứ?”

Minh Nhã thực ra rất muốn nói cho Lôi Tấn, thế nhưng bản thân nó cũng không rõ lắm, vò đầu nghĩ nửa ngày, cũng chỉ biết nó “địa phương cử hành nghi thức, ở bên hồ.” Còn chi tiết sau đó, nó cũng không rõ lắm.

Lôi Tấn nghĩ thầm, nói vậy cũng như chưa nói, ở bên hồ, hắn làm sao biết rốt cuộc sẽ có chuyện gì xảy ra

Bất quá nhìn ánh mắt chờ mong của tiểu tử kia, Lôi Tấn vẫn thực trái lương tâm khen ngợi nó vài câu.

———–

Có thể do chuyện nhà Tề La bề bộn, hai ngày nay Hi Nhã cùng Mặc Nhã chỉ vội vàng qua đây đưa thứ gì đó rồi vội vã đi, Minh Nhã vẫn mỗi ngày hái hoa mang qua, mưa gió không ngừng, bản thân vốn muốn tự đi hái, nhưng đi một lần, cành hoa rất cứng, bẻ không được, lại còn làm cho tay bị gai chọc cho đầy máu, Minh Nhã cũng vì thế maàvây quanh hắn khóc cả ngày, nước mắt giống như không cần mà rào rào chảy ra, Lôi Tấn thiếu chút nữa còn tưởng bản thân đã chết, mới khiến cho tiểu tử kia thương tâm thành như vậy.

Cuối cùng hắn chỉ đành đáp ứng tiểu tử kia sẽ không đi hái hoa nữa, cũng nói cho Minh Nhã, lúc đi hái hoa thì biến thành hình người, không nên hở một tí là lại dùng miệng, Minh Nhã ngoan ngoãn đáp ứng, chính là nếu sốt ruột, thì cũng chẳng quan tâm, nhiều lần tới đây miệng vẫn đầy những vết thương nhỏ, Lôi Tấn không giống trước hơi một tí là ra tay thu thập, chỉ không ngừng không ngừng lui vè sau, dúng túng rồi lại dung túng, giống như lúc này, khi hai người ở cùng một chỗ, Minh Nhã sẽ trực tiếp ghé lên đùi Lôi Tấn ngủ khò.

Trước kia, Lôi Tấn cũng không hề để ý, chút sức nặng của tiểu tử kia hắn còn chịu được rất tốt, nhưng hôm nay thực không biết làm cho hắn phải nói như thế nào, trong lòng vô hạn bi thúc, khoé miệng giật giật hận không thể hét to hai câu: Xuân Kỷ, phiền ngươi nhỏ giọng một chút, được không, ngươi cứ kêu như vậy, tiểu huynh đệ của ta cũng muốn cứng

Kỳ thực sau mấy ngày sớm chiều ở chung, Lôi Tấn cũng phát hiện cuộc sống của Xuân Kỷ kỳ thực cũng không hề lộn xộng giống như trong mắt người ngoài, nói như thế nào nhỉ, cùng Xuân Kỷ bảo trì quan hệ cũng chỉ có hai ba người, còn lại phần lớn những người tới đây cũng chỉ để trao đổi một chút thảo dược gì đó với Xuân Kỷ, đừng nói gì khác, chỉ nói ngồi cũng không chịu ngồi một chút, giống như phía sau có người chạy theo đuổi giết vậy.

Đương nhiên hai ba người cũng không tính là ít, Xuân Kỷ đúng là không biết đang nghĩ gì, trước kia đều là một đối một, hôm nay lại là hai đối một, Lôi Tấn ngồi trong sân nghe một tiếng rên rỉ cao vút của Xuân Kỷ cùng hai tiếng gầm khẽ đầy thoả mãn của hai thú nhân, hắn phi thường không bình tĩnh.

Trong nhà còn có một người to tướng đang sống đấy, kình nhờ ngươi, thu liễm chút đi, Lôi Tấn càng không muốn nghe, thanh âm kia lại tựa như vang ngay bên tai, hơn nữa lại làm cho hắn nhớ tới một màn trong sơm động cùng hai người Hi Nhã cùng Mặc Nhã, cho dù lúc ấy ánh mắt bị bịt kín, nhưng bởi vậy mà cảm giác trên người lại càng thêm nhạy bén, càng muốn quên, cảm giác lại càng rõ ràng, hắn thậm chí còn nhớ, lúc bị tiến huyệt khẩu có chút đau nhức chật đầy….

Xong rồi, trong lòng Lôi Tấn rên một tiếng, thật sự cứng rồi, cho dù bị người đè, cũng có thể cứng, làm cho bản thân cho tới giờ vẫn cảm thấy là bị ép ở dưới Lôi Tấn đen mặt hoàn toàn.

Bất quá điều này hiển nhiên không phải điều bi thúc nhất, bởi vì một câu kế tiếp, mới đem Lôi Tấn quật xuống đất không đứng dậy nổi.

Minh Nhã ngủ không thoải mái, xoa mắt ngồi dậy, vô tội nói “Có cái gì đó đỉnh đỉnh đầu Minh Nhã.” Nói xong tỉểu móng vuốt mao nhung nhung còn toàn tâm toàn ý ở cái chỗ nào đó ấn xuống.