Hi Nhã cùng Mặc Nhã phân công nhau đi tìm, nếu trong một giờ mà không tìm thấy người thì về nhà hội họp, rồi sẽ tính bước kế tiếp, các thú nhân đang hỗ trợ ở nhà Tề La cũng cùng nhau tới giúp, đầu năm nay giống cái bị mất tích không phải là chuyện nhỏ, hơn nữa họ cũng quen biết Lôi Tấn, nên đều nguyện ý tới giúp
Mặc Nhã dẫn người đi tới lối vào phía Tây bộ lạc, cũng may thú nhân tuần tra ở đây nói không thấy hai người họ đi ra, bởi vì một khi từ nơi này ra khỏi bộ tộc, sẽ rất khó tìm, hơn nữa phía tây chính là nơi giao nhau giữa thảo nguyên và rừng rậm, tình huống phức tạp, cũng tương đối nguy hiểm.
Hi Nhã dẫn người đi tới rừng cây phía Bắc, dọc theo đường đi cũng không phát hiện tung tích của Lôi Tấn cùng Minh Nhã, vốn muốn hỏi một chút những người trong bộ tộc nhưng không có ai nhìn thấy họ xuất hiện trên đường. Hi Nhã xoa bóp chân mày, nghĩ thầm, lo muốn chết, Minh Nhã cũng không biết đã dẫn người chạy đi đâu, mặc dù có nó bên cạnh, Lôi Tấn hẳn sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng, thế nhưng năng lực của tiểu đệ cũng chỉ có thể phát huy khi tính mạng bị uy hiếp, nên cũng không thể cam đoan Lôi Tấn không bị thương a, hơn nữa thân thể Lôi Tấn vẫn còn mang thương, một chút năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, sao có thể khiến cho người ta yên tâm? Thực sự là càng nghĩ càng sốt ruột.
Ngả Duy rõ ràng cũng nhìn ra bất an của Hi Nhã, bình tĩnh xem xét, nếu y cũng không thấy Á Hi nhà mình, nói không chừng so với Hi Nhã lúc này càng mất lý trí, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể kiên trì khuyên nhủ “Ngươi không cần sốt ruột, Minh Nhã chỉ dẫn hắn ra ngoài chơi, nói không chừng lúc này đã về rồi, hơn nữa xhúng ta cũng cần về nhiì tình huống bên Mặc Nhã. Cách thời gian ước định cũng không còn nhiều, Minh Nhã hẳn là đã về.”
Hi Nhã ngẩng đầu nhìn sao Bắc đẩu trên cao, tại dã ngoại không thể tuỳ thời mang theo sa lộ (đồng hồ cát), nhìn tinh tượng (ngôi sao) đoán thời gian là cách tốt nhất, đây là thói quen của thú nhân, tính ra đều đúng tám chín phần
Hi Nhã còn chưa đi, thì từ xa xa trên đường lớn đã nhìn thấy Mặc Nhã, bên người cũng không có bóng dáng Lôi Tấn.
Đã qua thời gian cơm chiều, thật sự không thể lôi kéo mọi người nữa, dù sao hiện tại một chút manh mối cũng không có, cứ trợn hai mắt thâm đen mà tìm tiếp cũng không phải biện pháp.
Những người khác đều về nhà, Hi Nhã thở dài, ngồi trên bậu cửa, nhíu mày nói “Mặc Nhã, ngươi nói tiểu đệ có thể trốn đi chỗ nào, như thế nào đều tìm không thấy người?”
“Ca nói trốn?” Mặc Nhã nghiêng người dựa vào tường, nghe vậy, đứng thanửg lên, vừa rồi trong đầu y có gì đó chợt loé lên
“đồng cỏ nước.” hai người trăm miệng một lời, liếc mắt nhìn nhau một cái, tiểu đệ nhà mình trước đây ở ngoài chịu uỷ khuất, không dám về nhà, bỏ chạy đến đồng cỏ nước khóc rống một hồi. Minh Nhã tự cho là không ai biết, kỳ thực mỗi người trong nhà đều biết rõ ràng, chính là phỏng chừng Minh Nhã không muốn để cho ai biết, nên mọi người phối hợp giả bộ hồ đồ, thế nhưng hiện tại vì tìm người cũng chỉ có thể đi xem.
Nghĩ vậy, hai người cũng không chậm trễ thời gian, cửa nhà cũng không vào, trực tiếp hoá thú, bay về hướng tây nam tới Đồng cỏ nước
Tuy sắc trời hiện tại đã dần tối lại, thế nhưng đối với thú nhân mà nói, căn bản không khác nhiều lắm, khi hai người đáp xuống đảo nhỏ giữa hồ, lúc nhìn thấy hai bóng người quen thuộc đang ngủ, tảng đá trong lòng buông xuống, thực sự có chút dở khóc dở cười. Mọi người vì tìm họ, trong bộ tốc nháo cả một ngày, hai người này thế nhưng lại nằm đây ngủ.
Bất quá vừa nhìn sang Lôi Tấn, nửa người dưới trần trụi, quần sớm bị đá qua một bên, áo tán loạn, nhìn cũng thấy có chút lạnh, gắt gao dựa vào người Minh Nhã, một chân còn gác lên người Minh Nhã. Huyệt khẩu rõ ràng có thể nhìn thấy, da thịt trơn bóng dưới ánh trắng toả ra ánh sáng như ngọc thạch
“ta thực sự thấy may mắn, người ở đây ít,” Hô hấp của Hi Nhã dừng một chút rồi nói, bằng không cảnh tượng hấp dẫn như vậy bị thú nhân khác đi ngang qua nhìn thấy, mấy ai có thể chịu được
“Đại ca, nhị ca?” Minh Nhã cuối cùng vẫn còn có chút tự giác của thú nhân, nghe thấy thanh âm thì tỉnh lại, cảm giác có cái gì đó đang đè nặng trên người, thế nhưng mơ mơ màng màng không rõ tình huống, trực tiếp đứng thẳng dậy, liên luỵ tới Lôi Tấn đang mệt mỏi một bên cũng tỉnh theo.
Lôi Tấn tỉnh lại, xoay người ngồi dậy, đầu tiên rùng miìn một cái vì lạnh, lúc này mới phát hiện bản thân còn đang trần trụi, mê man nhớ lại một màn lúc trước, bản thân cứ như vậy bị tiểu tử kia đè xuống cao thấp sờ soạng, trong khoảng khắc, mặt tối sầm lại, ngoắc ngoắc ngón tay với Minh Nhã, ôn nhu nói “Minh Nhã, ngươi lại đây cho ta.”
Minh Nhã nghiêng đầu nhìn Lôi Tấn, sợ hãi xê dịch tới bên chân Mặc Nhã.
“được rồi, trời lạnh, ngươi mặc quần áo trước đã.” Hi Nhã nhanh chạy tới nói, tuy y không ngại Lôi Tấn trần trụi, thế nhưng nếu bị lạnh sẽ sinh bệnh, thì mất nhiều hơn được
Mới vừa nghe xong, thì chợt thấy bụng Lôi Tấn càu nhàu ra tiếng, lại đói bụng.
“ta đi bắt mấy con cá, ăn xong rồi về.” Mặc Nhã cũng hợp thời mở miệng, thuận tay kéo Minh Nhã ly khai, lưu lại không gian cho đại ca cùng Lôi Tấn nói chuyện
Hai người nhất trí nhận định, tiểu đệ lần này là tiện lợi, nếu không phải Lôi Tấn đã mất đi khả năng sinh dục, phỏng chừng đứa nhỏ đầu tiên chính là của Minh Nhã, trong lòng lại có phần đố kị, hận không thể đem tiểu đệ lôi tới góc sáng sủa nào đó dần cho một trận, bất quá ngẫm lại, dù sao cũng là huynh đệ của mình, là bảo bối được cả nhà yêu thương.
Bụng Lôi Tấn kêu một tiếng vang dội, khiến cho khí thế của hắn lập tức tan vỡ thành tám phần, nghĩ muốn nhắc tới, tất nhiên sẽ không sễ dàng, mặt mũi Lôi Tấn không dễ chịu, nhìn người trốn tránh hắn mấy ngày nay là Hi Nhã, tức giận nói “Sao không trốn nữa đi? Có bản lĩnh thì ngươi cứ trôố đi.” rụt đầu rụt đuôi nhìn thấy tức.
Hi Nhã im lặng đem quần Lôi Tấn nhặt về, nắm cổ chân của hắn nhấc lên dịnh giúp mặc vào.
Lôi Tấn một cước đạp lên bắp chân hắn, lạnh giọng nói “Không cần ngươi giúp, ai hiếm lạ ngươi đi tìm ai, đừng ở trước mắt ta làm chướng mắt, tìm chỗ có thể sinh đứa nhỏ cho ngươi đi.”
Hi Nhã không đề phòng, bị hắn đạp trúng, thân thể nghiêng ngả, cuối cùng vẫn không có đặt mông xuống đất, nắm lấy chân Lôi Tấn, nghiêm túc nói “Lôi Tấn, trước hãy nghe ta nói, ta trốn tránh ngươi không phải vì ngươi không thể sinh đứa nhỏ, cho dù bảo bảo đối với bộ tộc đúng là phi thường coi trọng, cho dù phải đưa ra lựa chọn như vậy, cũng không hề dễ dàng, nhưng đối với bọn ta mà nói, bởi vì có ngươi, chúng ta mới muốn có bảo bảo thuộc về mình, nếu như không có ngươi, bảo bảo đối với chúng ta có ý nghĩa gì đâu, ta áy náy là bởi vì Dong đan quả kia là do tự tay ta hái, nó không chỉ làm cho ngươi không thể có bảo bảo, còn làm cho cơ thể ngươi bị hư hao.”
“Ngươi có tật xấu à? Trái cây kia là do bản thân ta nguyện ý ăn, cho dù cso chết, cũng là bởi vì ta, ngươi làm cái gì mà lại đổ lỗi lên người mình? Ngươi muốn đên mạng sao?” Lôi Tấn nhịn không được mà mắng, không nghĩ tới a, không nghĩ tới, Hi Nhã này bình thường nhìn đúng là một bụng đầy ý xấu, nhưng gặp phải sự tình cân não như thế này sao pahỉ xoắn xuýt vậy?
Hi Nhã bật cười, gặp dược một giống cái ‘Rộng lượng’ như vậy, khiến y cảm thấy hay tháng hồn bay phách lạc, do dự này của mình đúng là một trò cười. Đúng vậy, rốt cuộc mình do dự cái gì? Cùng lắm thì Lôi Tấn chết đi, y cũng sẽ đi theo, chuyện này ở trong bộ tộc cũng không phải không có lệ, phạm phải chuyện như vậy còn lo xoắn xuýt, ngay cả bản thân mình cũng thấy khó coi chết đi được
Vì thế lại khôi phục cợt nhả ngày xưa, nói “đúng là đầu óc ta có vấn đề, ngươi cũng đừng giận, đến,chúng ta mặc quần áo”
Lôi Tấn lúc này mới phối hợp nhấc chân.
“Ngươi làm gì?” Lôi Tấn nhướn mày, không phải nói muốn mặc quần áo sao? Như thế nào quần không lại, ngón tay Hi Nhã lại theo chân lại đây vậy
Hi Nhã trả về một cái tươi cười đầy khiêu khích, ý tứ hàm xúc trong đó không cần nói cũng biết, trên tay như có như không nhẹ vỗ về, chuyện chọn chỗ mẫn cản phía trong đùi mà vẽ vời.
Lôi Tấn vốn đã nghẹn hai tháng, buổi chiều Minh Nhã nửa đời không biết kĩ xảo kia giúp hắn phóng ra một lần, nhưng như vậy sao đủ, lúc này dưới trêu trọc của Hi Nhã, thân thể nhịn không được phát run, ngọn lửa áp chế lâu ngày lập tức bùng lên.
“Vào trong bụi cỏ đi.” Lôi Tấn coi như bình tĩnh nói, quả thực cũng muốn, cũng thuỷ chung với phản ứng của thân thể, thế nhưng nghĩ tới Minh Nhã cùng Minh Nhã sắp về, nhiều ít vẫn muốn tránh đi một chút.
Hi Nhã tự nhiên vô cùng phối hợp, hai người nhanh chóng đẩy bụi cỏ phía trước đi vào, Hi Nhã gần như lập tức đem Lôi Tấn ôm vào trong ngực nhào nặn, cúi đầu ngậm một đoá hồng anh của hắn, đầu lưõi nóng ẩm không ngừng liếm.
“Ah…” Lôi Tấn bị bắt ngửa đầu rên rỉ, địa phương bị cắn đau nhức run lên, rồi lại mang theo sảng khoái không thể phủ nhận.
Hai cánh tay Hi Nhã ôm lấy thắt lưng Lôi Tấn, ở trên cái mông của hắn nặng nhẹ vuốt ve.
Nơi đó thực sự trống rỗng đến lợi hại, Lôi Tấn gần như nhịn không được muốn Hi Nhã nhanh tiến vào.
Hi Nhã tách hai chân hắn ra, để Lôi Tấn ngồi khoá trên người mình, thứ nóng rực đẻ ở lối vào, thử một chút, sau đó cả cái còn chưa có vào, gần như không cho Lôi Tấn có thời gian thích ứng, đã bắt đầu va chạm
“Ah… A… Chậm một chút…”
Mặc Nhã cùng Minh Nhã một hồi thì về, nghe thấy động tĩnh, còn có cái gì không rõ, Mặc Nhã vội vã xử lý cá trên tay nhưng thật ra cũng không có nhiều phản ứng lắm, Minh Nhã thì khác, nó chuồn vào, thấy Lôi Tấn đang nằm trên đất, hai chân khoát lên trên tay đại ca, theo thân thể đại ca ép xuống, từ nơi tương giao giữa hai người có trọc dịch màu trắng đang chảy ra theo đùi Lôi Tấn, nhỏ giọt xuống lớp cỏ.
Đầu Minh Nhã nóng lên, căn bản không kịp nghĩ nhiều, bổ nhào lên người Lôi Tấn liếm liếm
Lôi Tấn không nghĩ tới chuyện Minh Nhã sẽ đột nhiên phóng tới, kinh hãi, bên dưới thắt chặt Hi Nhã, hai người thở hổn hển lên đỉnh.
Mặc Nhã đem cá xử lý xong, đi tới không nói hai lời, đem Lôi Tấn ôm từ dưới đất lên, hung hăng hôn cái miệng của hắn, thẳng đến khi hắn phát ra thanh âm rên rỉ nhỏ vụn mới buông tha
“Cá nướng xong rồi, không phải đói bụng sao? Trước ăn chút đi.” Mặc Nhã mặc quần áo giúp hắn.
“Ta muốn tắm trước đã.” Lôi Tấn liếc mắt nhìn cái đống hỗn độn ở nửa người dưới của mình, dính dấp, thực không thoải mái.
“Nước chỗ này rất lạnh, về nhà rồi tắm nước ấm.” Mặc Nhã không khỏi phân trần, bọc hắn lại, rồi ôm ra ngoài
Mặc Nhã theo thường lệ thổi thịt cá nóng bỏng cho nguội rồi uy tới miệng Lôi Tấn, nhưng nửa đường lại bị Lôi Tấn gạt đi, lúc đầu khi cánh tay không thể cử động bị người ta uy thì ăn, nhưng bây giờ tự mình có thể ăn, còn bị người uy thì không thể nào nói nổi.
“Tay ngươi có thể cử động rồi?” Mặc Nhã kinh hỉ hỏi
Hi Nhã cũng tới gần nhìn, thấy Lôi Tấn cầm lấy thịt cá bỏ vào miệng ăn, vẻ mặt cũng hưng phấn
Lôi Tấn lạnh mắt trừng bọn họ, làm cho mà lại có một bộ ngạc nhiên như vậy
Chỉ có mình Minh Nhã cắn ăn, hàm hàm hồ hồ nói “Cánh tay Lôi Tấn đã sớm cử động được a.”
Hi Nhã cắn răng quay lại, nhéo lỗ tai nó hỏi “Tại sao về nhà lại không nói?”
Mặc Nhã cũng muốn hỏi, hai cái lỗ tai của tiểu đệ rốt cục là để đâu, rõ ràng là ngàn dặn vạn dò, Lôi Tấn có chuyện gì, nhất định phải sớm trở về nói, đặc biệt là tình huống thương thế chuyển biến tốt lên, mặc dù có hỏi Xuân Kỷ, thế nhưng không cẩn thận không được sao? Xem ra tiểu đệ đúng là một chút cũng không nghe vào tai đi.
Minh Nhã sợ hãi nhìn đại ca, lại nhìn nhị ca, nhỏ giọng xác nhận “Minh Nhã chưa nói sao?” Nó cũng đã quên.
“Lôi Tấn, cứu mạng, đại ca, nhị ca khi dễ Minh Nhã.” Minh Nhã thình lình nhảy vào trong ngực Lôi Tấn, tìm kiếm sự bảo hộ
“được rồi, hai người các ngươi hù doạ nó làm gì? Là ta không cho nó nói.” Lôi Tấn rõ ràng bảo hộ, hắn cũng chẳng sợ Hi Nhã cùng Mặc Nhã nhìn ra
Lôi Tấn đã nói vậy, Hi Nhã cùng Mặc Nhã cũng chỉ có thể ngoan ngoãn thoả hiệp.
Minh Nhã ghé vào ngực Lôi Tấn, thoả mãn híp mắt.
Lôi Tấn thân thiết để tay lên đầu Minh Nhã, ôn hoà từ ái hỏi “Minh Nhã, trong lòng thoải mái không.?”
“Ân.” Minh Nhã lắc lắc đầu to vuốt ve trong lòng bàn tay Lôi Tấn.
Lôi Tấn nắm lấy một cái tai của nó, nhéo mạnh, so với Hi Nhã vừa rồi còn ác liệt hơn, nói “Cho ngươi tuổi nhỏ không lo học, chỉ lo nghĩ chiếm tiện nghi người khác.”
Minh Nhã ‘Ngao’ một tiếng nhảy ra xa ba thước.
Hi Nhã cùng Mặc Nhã trong lòng không khỏi vì tiểu đệ yêu quý mà cười lộn ruột.
———
Ba người trưc tiếp mang Lôi Tấn về nhà mình, Hi Nhã đi báo cho Xuân Kỷ một tiếng, miễn cho y lo lắng
Lúc Mặc Nhã nắm thắt lưng hắn động thân tiến vào, Lôi Tấn thực cũng không ngoài ý muốn, cực kỳ phối hợp nhắm mắt lại, toàn bộ giao phó cho Mặc Nhã, cũng không cố ý đè thấp thanh âm của mình.
Mặc Nhã ở trên môi Lôi Tấn hung hắng sắn mút, kịch liệt tới mức muốn đem khoé miệng của hắn cắn đứt. Lôi Tấn cũng thay đổi càng đáp lại kịch liệt, dục hoả rất nhanh bốc cháy giữa hai người
Sau khi Mặc Nhã tắm rửa, thân thể Lôi Tấn mềm nhũn cũng đành mặc y bế đi, cũng mau nước rất ấm, thoải mái là được
Khi Lôi Tấn tỉnh lại, là đang nằm úp sấp, trên vai mát lạnh, hẳn là đã tắm rửa qua, chính là không biết là ai làm. Hắn hiện tại chỉ cần ngủ là sẽ ngủ như chết, trong lòng cũng thấy kỳ quái, có thể ăn có thể ngủ, trách không được, Xuân Kỷ cũng không nhịn được mắng hắn sắp thành heo.
Lôi Tấn xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, đều là thịt a, cơ bụng của hắn chạy đâu mất rồi, đau đầu a, hình tượng mỹ nam tử của hắn.
“Ngươi tỉnh?” Bối Cách bê một cái bát từ bên ngoài đi vào
Lúc này mới bao lâu không gặp, bụng Bối Cách đã đồ sộ như vậy, mặc quần áo rộng thùng thình cũng không thể che lấp, Lôi Tấn lười biếng nằm sấp trên giường, không chút e dè đánh giá cái bụng đã nổi cao của Bối Cách.
Bối Cách hiển nhiên cũng chú ý đến, nhíu mày lấy tay che một chút.
“Che cái gì mà che? Ta cũng không phải chưa nhìn thấy? Còn bao lâu nữa.” ở trên giường nằm đủ rồi, Lôi Tấn lưu loát rời giường, chính là không cẩn thận đụng phải mặt sau, đau nhức làm hắn ngầm nhếch mép
Bối Cách thấy Lôi Tấn tự nhiên sảng khoái, kỳ dị trong lòng bình ổn lại, đáp “Một tháng nữa.”
“Bối Cách, ngươi nói chúng ta cũng coi như bạn cùng chung hoạn nạn không?” Lôi Tấn bắt đầu lôi kéo làm quen.
“cái gì là bạn cùng chung hoạn nạn?” Từ này nghe thực mới mẻ
Thực đau đầu, chướng ngại trao đổi, nghĩ dùng cái từ gì để thay thể một chút, rồi nói “là nói cùng nhau trải qua khó khắn, sau đó trở thành bạn tốt.”
“Chúng ta là bạn tốt sao?” Bối Cách nhướn mày, y không nghĩ tới Lôi Tấn thế nhưng lại coi y là bạn tốt, dù sao lúc đó y cũng đã đả thương Lôi Tấn.
“Miễn cưỡng xem là thế.” Nhất định phải có giao tình mới có thể hỏi vấn đề tiếp theo
“Ngươi nói vậy thì vậy.” Dù sao hiện tại y cũng không phải thực chán ghét Lôi Tấn,
“Nếu đúng là bằng hữu, ta hỏi vấn đề này, ngươi hẳn sẽ không tứ giận?” Trước phải bịt miệng người đã.
“Ngươi nói trước đi.” Bối Cách mới không dễ mắc mưu
“Vậy ta nói.” Lôi Tấn nuốt nước miếng hỏi “Ta muốn biết, ngươi sinh sẽ là quả trứng, hay là đứa nhỏ?”
“Ngươi….”
“đã nói không giận.” Lôi Tấn thăm dò, thấy trong cái bát Bối Cách ôm có không ít trái cây màu trắng to cỡ quả nho, tự mình lấy một trái bỏ vào miệng.
Có chút chua, nhưng hương vị thực không tồi, không khách khí lấy thêm hai quả nữa bỏ vào miệng
“Ngươi…”
“Nói, không tức giận.” Lôi Tấn phất ta, tỏ vẻ hào phóng
“ta muốn hỏi…. Ngươi không thấy trái cây kia chua muốn chết sao?”