Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 86: Muốn giữ bảo bảo



Phản ứng đầu tiên của Lôi Tấn là Thanh Kiều dược sư tuổi cũng không trẻ, nhưng thân thủ thực nhanh nhẹn ngoài ý muốn a, tuy nói nguyên nhân có một phần là do bản thân không đề phòng, thế nhưng tốc độ giựt đồ quả thực làm cho người ta bội phục, một phen cướp đi, mở tay ra, vài quả sơn tra còn sót lại theo sườn dốc mà lăn đi, đáng tiếc, sơn tra này chua chua ngọt ngọt, mùi vị cũng không tồi. Phản ứng thứ hai là thân thể hơn hai tháng là có ý gì?

Nhưng còn không chờ Lôi Tấn hỏi kĩ, chỉ thấy Thanh Kiều dược sư đen mặt hướng đầu sang La Kiệt nổ súng “hắn tuổi còn nhỏ, lại là thai đầu, khó trách không hiểu chuyện, chẳng lẽ người làm a sao như ngươi cũng không hiểu sao? Còn cho hắn ăn vào? Mấy tháng đầu vô cuùn quan trọng, người khác đều là cẩn cẩn thận thận, còn sợ không đảm bảo, các ngươi lại còn đem sơn tra cho hắn ăn, đồ lạnh dễ làm hư thai, cố ý không muốn đúng không?”

Ba người Hi Nhã đều là do Thanh Kiều dược sư đỡ đẻ, đặc biệt là lần sinh Mặc Nhã, bản thân thiếu chút nữa là không kiên trì được, may mà có ông, cho nên La Kiệt đối với Thanh Kiều dược sư luôn là cảm kích cùng tôn trọng, lần này thấy ông phát hoả, cũng chỉ có thể trước chịu trận. Chính là trong lòng thầm kêu khổ, y làm sao biết người đã bị Xuân Kỷ chuẩn đoán không thể mang thai đột nhiên lại biến thành đã có hơn hai tháng.

“Thanh Kiều dược sư, ngài xác định sao? Hắn…” Chờ ông phát hoả xong, La Kiệt mới cẩn thận xác nhận lại, không phải bản thân muốn hoài nghi, chính là chuyện này thực sự rất kì quái.

“Ta làm dược sư hơn ba mươi năm, đứa nhỏ đã đỡ đẻ không biết có bao nhiêu, thân thể Lôi Tấn, ta nhắm mắt cũng biết đã có hơn hai tháng.” Thanh Kiều dược sự thực sự nắm chắc nói

“Các ngươi rốt cục đang nói gì?” Lôi Tấn từ trên đất đứng lên, vỗ vỗ đất trên tay, hỏi, kính nhờ, hắn cũng không ngốc, nói thân thể đã có hơn hai tháng hắn cũng đã minh bạch? Thế nhưng lời này có thể tuỳ tiện nói sao? Xuân Kỷ không phải đã nói hắn không thể sinh dục sao? Hơn nữa hắn cũng không có cùng thú hình của bọn họ làm a.

Cho nên không có khả năng đi? Cho dù Lôi Tấn trong lòng có an ủi như vậy, nhưng mà vẫn luôn luôn hướng về một dự cảm không được tốt lắm, hơn hai tháng? Chẳng lẽ là cái lần ba người ở trong sơn động kia? Hắn thực sự không nhớ rõ ba người lúc đó rốt cục làm bao nhiêu lần, nhưng mà hắn còn nhớ rõ Hi Nhã và Mặc Nhã mỗi lần đều đem thứ kia bắn vào trong người hắn, nóng đến mức nội bích cũng mềm ra, nhưng Xuân Kỷ cũng nói dùng hình người làm chuyện đó khả năng mang thai rất nhỏ a, tuy rằng lúc ấy bản thân bị bịt mắt, thế nhưng hắn vẫn có thể xác nhận, hai người kia từ đầu đến cuối không có biến thành thú hình.

Nhưng mà vì cái gì lại thấy hoảng hốt? Lôi Tấn cảm thấy tim của mình nhảy càng lúc càng nhanh, hắn không thể có đứa nhỏ, hắn không thể giống La Kiệt ở lại chỗ này, cánh tay hắn đã tốt lắm, hắn muốn đi, như thế nào lại có thể có đứa nhỏ?

“Lôi Tấn, ngươi trước đừng vội, nghe Thanh Kiều dược sư nói như thế nào đã.” La Kiệt vừa nhìn thấy sắc mặt Lôi Tấn không ổn, trong lòng cũng buồn rầu, nếu như là sự thực, chỉ có thể nói đứa bé tới rất không đúng lúc.

Thanh Kiều dược sư bị phản ứng kì quái của họ làm cho không hiểu gì cả, mang thai bảo bảo, đây chính là chuyện tốt a, một nhà không phải nên vô cùng cao hứng sao, như thế nào tới nhà này tựa hồ lại tương phản thế này?

Lúc đấy La Kiệt như thế này, hiện tại Lôi Tấn cũng như thế này, chẳng lẽ người ngoài bộ tộc tới đều kỳ quái như vậy sao?

“Thanh Kiều dược sư, ngài cẩn thận xem lại chút đi.” La Kiệt giật nhẹ ống tay áo Lôi Tấn, ý bảo hắn thả lỏng một chút

Lôi Tấn rất muốn làm bộ như không thèm để ý, thế nhưng khoé miệng cứng ngắt thật sự không cười ra cái bộ dáng gì.

“Vậy ngươi ngồi xuống, ta sẽ xem kĩ một chút.” Thanh Kiều dược sư nói, mặc kệ thế nào, nhìn người này không một chút tự giác sắp trở thành a sao, chỉ có thể trước nhìn xem đứa nhỏ như thế nào.

“Chúng ta qua bên kia ngồi đi.” La Kiệt chỉ vào mấy tảng đá nằm rải rác bên suối, ba người họ đứng ở đây đã khiến không ít người chú ý, cách xa một chút tương đối tốt hơn, mấu chốt là bên kia có một tảng đá cao cỡ nửa người, thích hợp đặt tay lên đó.

Ba người đi tới bên suối tìm chỗ cho mình, bên cạnh có cỏ lau cùng ít bụi cỏ cao cao thuận tiện che bớt tầm mắt của người khác.

“Đặt cổ tay ngươi lên đây.” Thanh Kiều ý chỉ tảng đá cao cỡ nửa người kia.

Lôi Tấn đem tay phải đặt lên, Thanh Kiều dược sư đặt ba ngón tay lên, nếu là kúc trước, Lôi Tấn đối với phương thức bắt mạch của trung y này có lẽ còn có thể phát biểu hai ba câu cảm nghĩ, thế nhưng lúc này hắn một chút tâm tình cũng không có.

Thanh Kiều dược sư nhắm mắt nghe một hồi, nhưng mày càng lúc càng nhăn chặt, sau một lúc, mở mắt ra, nói “Đổi tay trái.”

Như thế một lần, Thanh Kiều dược sư mở miệng nói “Kỳ quái…”

“Làm sao vậy?” La Kiệt truy vấn một câu

Lôi Tấn tuy không nói chuyện, thế nhưng trong mắt cũng là ý này.

“Đem y phục của ngươi kéo lên, ta xem xem bụng ngươi.” Thanh Kiều dược sư không trả lời, ngược lại đưa ra một yêu cầu khác.

Cho dù có chút không cam lòng, nhưng chuyện này rất mấu chốt, Lôi Tấn cũng chỉ có thể phối hợp

Bàn tay Thanh Kiều dược sư có chút thô ráp, ở xung quanh bụng Lôi Tấn ấn ấn chỗ này, sờ sờ chỗ kia, miệng không ngừng nói “Kỳ quía, thực sự là kỳ quái…”

“Thanh Kiều dược sư, rốt cuộc là sao vậy? Ngài không nói, trong lòng bọn ta đều sốt ruột.” La Kiệt nói

“Nhìn thân thể Lôi Tấn rõ ràng là đã có hơn hai tháng, đúng thế, thế nhưng khi bắt mạch, vì cái gì cơ hồ đều không cảm thấy được đứa nhỏ?” Thời gian mang thái thú nhân bảo bảo là tám tháng, giống cái bảo bảo là chín tháng, lẽ ra chỉ hai tháng thì có thể cảm giác được đứa nhỏ, thế nhưng Lôi Tấn đã có gần ba tháng, đứa nhỏ như thế nào một chút động tĩnh cũng không có?

“Chẳng lẽ ta nhìn nhầm rồi?” Loại chuyện này, ông lần đầu gặp phải, chỉ có thể từ từ chờ xem

Lôi Tấn nghe nói vậy, không biết là không phải nên thở lỏng một hoơ, chỉ cảm thấy vài phút ngắn ngủi này, trên người đã nổi một tầng mồ hôi

Thế nhưng La Kiệt không có bởi vậy mà an tâm, y tuy không phải là dược sư, thế nhưng từng laà một người hiện đại, y biết không cảm nhận được nhịp đập của đứa nhỏ, có rất nhiều nguyên nhân, thế nhưng cũng không tỏ vẻ trong bụng Lôi Tấn sẽ không có. Nhưng nhìn cảm xúc hiện tại của Lôi Tấn, y cảm thấy vẫn nên tìm hiểu kĩ rồi nói sau, chính là hai người làm đương sự, Hi Nhã cùng Mặc Nhã nhất định phải biết.

Thời gian còn lại, Lôi Tấn giúp La Kiệt nhuộm sợi, công việc được chia làm nhiều công đoạn, có người không ngừng chà xát để sợi đạt tới độ tốt nhất, bọn họ thì chịu trách nhiệm bỏ vào nồi, thêm thuốc nhuộm, sau đó lấy ra, phơi nắng. Minh Nhã nằm rạp trên đất, cũng giúp coi chừng lửa.

Mặt khác ở một bên, có những giống cái giữa trưa sẽ qua chuyên môn phụ giúp bếp núc, toàn bộ heo, dê, đặt hết lên lửa. cắt thêm mấy đao, xoa gia vị lên, mỡ nhỏ xuống lửa, tản ra mùi hương thơm lừng, trong nồi hầm một miếng thịt lớn cũng ùng ục chín, bốc khối nóng. Thú nhân mặc da thú cùng giống cái mặc quần áo thô, đều kêu to tụ lại.

Nhưng đây không phải thế giới mà hắn quen thuộc, hắn nhất định phải trở về

“Đi thôi, ăn cơm, Lôi Tấn” La Kiệt gọi hắn.

“Nga, đến đây.” Lôi Tấn đem sợi cuối cùng vắt lên sào gỗ

Ăn cái gì đều không khác nhau lắm, thế nhưng thú nhân cùng giống cái lại tách ra ngồi riêng, đều là người cùng một bộ tộc, mọi người cũng không có gì khách khí cả, muốn ăn cái gì, tự mình đứng đi lấy.

“Hai chúng ta ăn một chén.” La Kiệt bưng một chén gốm lớn màu gạch đỏ đặt tới trước mặt Lôi Tấn, bên trong chứa đầy thịt, lớn cỡ miếng dưa hấu, đủ cho hai người ăn, Lôi Tấn cũng phát hiện, trừ bỏ nhà La Kiệt, còn lại chính là bát khay đĩa gì gì đó đều lớn dị thường nấu cơm cũng nhiều hơn.

“Cám ơn.”

La Kiệt đáp một tiếng, lại lấy cho Minh Nhã một chén khác, Minh Nhã còn nhỏ, ăn ở bên nào cũng không sao cả.

“Các ngươi người một nhà mà còn khách khí như vậy.” A sao Tề La là Tô Thụy vừa lúc ngồi bên cạnh họ, nghe vậy trêu ghẹo nói.

Lôi Tấn cười cười, chỉ là thói quen. Hy vọng sau khi trở về, có thể đem hết mọi thói quen ở nơi này từ bỏ hết

La Kiệt nắm hai chiếc đũa, muốn đem thịt xé ra, nhìn mọi người đều là dùng đũa xiên xuống miếng thịt rồi ăn, Lôi Tấn tuy không giống La Kiệt chú ý nhiều như vậy, thế nhưngcái cách ăn uống này, thực sự không thể chấp nhận, làm cho cả tay lẫn miệng đều đầy dầu mỡ

“A sao, Minh Nhã đến.” Minh Nhã thấy La Kiệt cố hết sức, vội vàng đi qua mở miệng

“Ngoan ngoãn ăn cơm đi.” La Kiệt nhìn hai cái móng vuốt đầy lông của nó, không ôm tí hy vọng gì

“A sao, Lôi Tấn.” Hi Nhã bưng hai cái chén tới

“Cái này là a cha cắt.” Hi Nhã như kẻ trộm nhỏ giọng nói bên tai La Kiệt.

“Mặc Nhã đem một ít thịt về cho Bối Cách rồi.” Hi Nhã chủ động nói, tiếp theo lại như hiến vật quý đưa cái bát kia tới trước mặt Lôi Tấn, cười nói “Những thứ này là do ta cắt, tay ngươi bây giờ chưa thể dùng lực. Ăn miếng nhỏ tương đối thuận tiện hơn, buổi tối trở về sẽ bôi thuốc thêm một lần nữa, Xuân Kỷ nói rất nhanh sẽ tốt.”

Lôi Tấn dừng một chút, không biết đang nghĩ cái gì, trực tiếp vươn tay lấy xuống một miếng thịt còn có chút hồng, kết quả tự nhiên là bị nóng rồi

“Là ta không tốt, quên nói còn nóng lắm.” Hi Nhã nhanh chóng bỏ bát thịt qua một bên, cho ngón tay bị nóng của Lôi Tấn vào miệng mút, hàm hàm hồ hồ nói

“Tình cảm của họ thực tốt, giống như ngươi cùng bọn An Sâm An Lạc vậy.” cánh tay Tô Thụy chạm vào La Kiệt, cười nói “Ngươi xem ánh mắt hâm mộ của nhóm giống cái trẻ tuổi kìa.”

La Kiệt ngẩng đầu, quả nhiên thấy rất nhiều người mang vẻ mặt hâm mộ, nhưng phần tình cảm này không khiến cho Lôi Tấn có cảm giá an toàn a, hiện tại đừng nói ở lại, thậm chí việc có đứa nhỏ đều bị hắn gạt bỏ.

“Còn đau không?” Hi Nhã hỏi

Con ngươi màu tím của Hi Nhã thực sự trong suốt, sạch sẽ đến mức bên trong chỉ có bóng hình cả bản thân.

Trong lòng Lôi Tấn thở dài, đỡ trán cười cười, hỏi “Hi Nhã, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”

Hi Nhã nhìn a sao một bên xin trợ giúp, ý là: Có thể ăn ngay nói thực không? Lần này có thể thực sự không thể gạt được đi

A sao từng nói, nói ra tuổi sẽ bị Lôi Tấn ghét bỏ, tuy rằng y cũng không rõ tuổi trẻ một chút thì có cái gì không tốt

Lôi Tấn cười mà như không cười khẽ hừ một tiếng, hỏi tiểu tử đang nằm sấp một bên ăn thịt đến vui vẻ kia “Minh Nhã, ngươi có biết ngươi bao nhiêu tuổi không?”

Minh Nhã nâng một vuốt trước lên ý bảo đã nghe, chờ sau khi nuốt được miếng thịt trong miệng xuống, mới nói “Minh Nhã biết, Minh Nhã lập tức sẽ mười lăm tuổi.”

“Vậy Mặc Nhã?”

Minh Nhã vươn móng tính toán một lúc, đáp “Nhị ca so với Minh Nhã lớn hơn hai tuổi, nhị ca mười bảy tuổi.”

“Vậy Hi Nhã?” Lôi Tấn không quên trừng mắt liếc Hi Nhã một cái, ý bảo y không được xen mồm vào.

“Này Minh Nhã cũng biết, đại ca so với nhị ca cũng lớn hơn hai tuổi, nhị ca là mười bảy, vậy đại ca chính là mười chín tuổi.” Minh Nhã hưng phấn nhìn La Kiệt nói “Minh Nhã tính đúng không? A sao.”

La Kiệt cười đáp “Minh Nhã thực thông minh.”

Đại thế đã mất, Hi Nhã suy sụp gục đầu xuống, khoé mắt liếc nhìn sắc mặt Lôi Tấn, tựa hồ không có gì biến hoá a, chẳng lẽ Lôi Tấn kỳ thực cũng không hề để ý, thế nhưng thực nói không tốt, tâm tư của Lôi Tấn y đoán không nổi a, vì thế đánh bạo bưng bát thịt qua lấy lòng nói “Lôi Tấn, thịt nguội sẽ rất mỡ a.”

————

Buổi chiều Lôi Tấn cùng La Kiệt lên núi hái ít thực vật làm thuốc nhuộm về, Mặc Nhã nhớ Lôi Tấn buổi tối còn cần bôi thuốc, nên đã sớm quay lại, dù sao chuyện hồi xế chiều cũng không có nhiều

Ăn xong cơm chiều, bôi dược xong, Lôi Tấn đã sớm đi ngủ.

La Kiệt đem Hi Nhã cùng Mặc Nhã gọi tới một bên, lưu lại Minh Nhã chiếu cố Lôi Tấn, không phải y có ý muốn gạt nó, nhưng cũng biết nếu nói cho Minh Nhã kỳ thực cũng chẳng khác nào nói trực tiếp cho Lôi Tấn biết, ở trước mặt Lôi Tấn, Minh Nhã cũng là một chút cũng không giấu diếm được

Lôi Tấn đem những lời Thanh Kiều dược sư nói sáng nay, cùng với những suy đoán của mình, nói hết cho họ biết, ban đầu hai người kia đều là không dám tin, dù sao đều đã chuẩn bị tốt tâm lý cả cuộc đời này sẽ không có bảo bảo, đột nhiên lại nói cho họ biết trong bụng Lôi Tấn đã có thẻ có bảo bảo.

Đã hơn hai tháng, hiển nhiên họ cũng nghĩ tới cái buổi chiều trong sơn động kia, tuy rằngkhông xác định bảo bảo rốt cuộc là của ai, nhưng chỉ cần là do Lôi Tấn sinh, thì đều là bảo bối của họ.

“các ngươi trước đừng vội cao hứng như vậy, tuy rằng ta còn chưa biết là vì nguyên nhân gì, thế nhưng Xuân Kỷ đã nói Lôi Tấn không thể sinh dục, thì chắc là có nguyên nhân. Hiện tại cái gì cũng không thể xác định, các ngươi thời khắc đều chú ý một chút, bất quá không cần ở trước mặt Lôi Tấn biểu hiện quá mức, khiến cho hắn hoài nghi, chuyện này trước khi chưa xác định rõ ràng thì đừng có nói với hắn.” Y thấy Lôi Tấn cũng không phải là không có hoài nghi, trong lòng đã có áp lực, nếu không cẩn thận sẽ gia tăng gánh nặng tinh thần cho hắn

Mặc Nhã cũng nhớ tới lời đã từng nói, nếu có bảo bối cũng tuyệt đối không cần, trong lòng rùng mình một cái

Hai người trở lại phòng, Lôi Tấn có thể bởi vì ngủ không thoải mái, thay đổi tư thế nằm ngửa trên giường, quấn chặt thảm, chỗ bụng mượt mà không thấy rõ được độ cong

“ta vẫn nghĩ là hắn béo.” Mặc Nhã ngồi lên giường, sửa lại góc thảm cho hắn

“Mặc Nhã, ta cảm thấy Lôi Tấn nhất định là có bảo bảo, ta cũng không nói lên được, chính là một loại cảm giác, ở đây có bảo bảo của chúng ta.” Hi Nhã cách thảm nhẹ nhàng hôn một cái.

“Nhưng mà vì cái gì đệ lại cảm thấy sợ hãi?” Người trước mắt này bọn họ thực sự có thể giữa lại sao?

“Đừng suy nghĩ miên man, hiện tại chuyện tối trọng yếu của chúng ta là chiếu cố tốt cho hắn.” Hi Nhã đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Mặc Nhã an ủi, kỳ thực trong lòng cũng bồn chồn