Thú Nhân Chi Lưu Manh Công

Chương 95: Vận mệnh đầu tiên của bảo bảo



“Tiểu đệ, mở cửa, ngươi có thể sẽ hại chết Lôi Tấn đó, mau mở cửa.” Ánh mắt Mặc Nhã sung huyết, mất đi lý trí dùng sức phá cửa, ý đồ khiến cho Minh Nhã chú ý, bởi vì y nhìn thấy rõ ràng chất lỏng đang nhỏ ra từ thân dưới của Lôi Tấn tới cái bàn đá nhỏ, trừ bỏ trọc dịch của cả hai, lẫn trong đó còn có rất nhiều máu, Minh Nhã làm như như vậy, phía sau của Lôi Tấn nhất định đã bị thương, hơn nữa trong bụng hắn còn có đứa nhỏ.

Nhưng bọn họ cũng không dám đem cánh cửa xô ngã từ phía ngoài, bởi vì cái bàn đá trong phòng nằm đối diện với cánh cửa, nếu cửa đá đổ xuống, hai người bên trong mà không tránh kịp, thì đều có thể bị đè chết bên dưới

“Minh Nhã, ta là đại ca, nghe lời, trước buông Lôi Tấn ra.” Hi Nhã cảm thấy bản thân cũng muốn phát điên rồi, thật vất vả mới khiến cho a sao tỉnh lại, bọn họ vừa về đến nhà, lại nghe thấy Bối Cách nói Lôi Tấn vì Minh Nhã mà đi tới thần miếu, chỉ sợ hai người họ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gấp gáp chạy tới, không nghĩ lại thấy chuyện này xảy ra, tiểu đệ vừa mới trưởng thành ý thức còn chưa rõ, thân thể Lôi Tấn lại tới sáu tháng, hành động bất tiện, rốt cuộc nên làm gì?

Lão tế sư run rẩy đi theo sau, một chút biện pháp cũng không có, ban đầu ông bị Minh Nhã quạt cho bất tỉnh, chờ tỉnh lại, bên trong truyền đến tiếng giao hợp kịch liệt sao ông có thể không biết, nghĩ muốn ra ngoài tìm người, vừa lúc thấy Hi Nhã cùng Mặc Nhã tới

Hai chân Lôi Tấn lúc này mở đến cực hạn, vô lực hạ xuống hai bên, người cũng không còn bao nhiêu ý thức, trong hốt hoảng đã lâm vào trạng thái mê man, trung gian đã bất tỉnh hai lần rồi, rồi lại bị thứ gì đó tiết vào trong thân thể sau đó một lần so với một lần lại đâm vào sâu hơn chọc cho tỉnh lại, nửa người dưới tê tê, gần như không còn cảm giác, chỉ còn cánh tay theo bản năng ôm lấy con báo trên mình, cúi đầu cầu xin muốn nó chậm một chút.

Thanh âm quen thuộc của Hi Nhã và Mặc Nhã kéo vài phần thần trí của Lôi Tấn quay về, miễn cưỡng mở mí mắt nặng nề ra, ánh vào đôi mắt đầu tiên là cái mặt thú của Minh Nhã, huyết sắc trong mắt Minh Nhã đã nhạt đi không ít, màu xnah thẳm cùng màu đỏ, nhìn quỷ dị không nói lên lời, nhưng Lôi Tấn lại biết đây là Minh Nhã, trong lòng cũng không còn bao nhiêu sợ hãi, tựa hồ bởi vì có người đến, cảm xúc của Minh Nhã lại bắt đầu phập phồng kịch liệt, đặc thù rõ ràng nhất chính là nội bích của hắn lại bị va chạm kịch liệt hơn.

“Ngươi là của ta…. Ngươi là của ta….” Minh Nhã mỗi lần di chuyển sẽ nói một câu, tựa hồ nếu nói nhiều hơn, thì người dưới thân chính là của mình

“Minh Nhã, ta ở đây, ở ngay đây.” Lôi Tấn lay tỉnh vài phần tinh thần, loáng thoáng hiểu ra Minh Nhã đã đem mình trở thành tất cả, sợ  hãi những thú nhân bên ngoài sẽ tiến vào cướp đoạt, nên lúc này mới nôn nóng bất an.

“thực thoái mái…” Thực muốn vĩnh viễn ở trong thân thể người này, thực ấm áp, loại cảm giác ấm áp dường như đã cảm nhận qua

“Minh Nhã, ta là Lôi Tấn, ngươi còn nhớ ta không? Ta là Lôi Tấn a, mau suy nghĩ một chút đi.” Lôi Tấn vòng tay qua cổ Minh Nhã, hai tay theo tấm lưng của Minh Nhã thuần thục vuốt ve.

“Chúng ta gặp nhau ở trong rừng, ngươi còn nhớ không? Có một cái cây cao rất cao, ngươi đứng ngay phía sau ta…” Thực sự  là không có khí lực mà ở trong này ôn lại kí ức, nhưng nếu Minh Nhã không chịu buông tay, hai người cũng chỉ có thể ở trong này

Động tác của Minh Nhã dần dần chậm lại, thần sắc thực sự mê man

“dưới tàng cây có con Long heo… ta lúc ấy ghé vào thân cây…” Lôi Tấn chậm rãi hướng dẫn y hồi tưởng lại tình hình khi đó, thầm nghĩ sự chịu đựng của mình thực sự là càng ngày càng tốt, sau khi trở về nếu không làm lão đại, thì nhận lời đi làm thấy giáo nhà trẻ cũng được.

“Bên trong thế nào?” Lão tế sư nghe thấy bên trong không có động tĩnh, Hi Nhã cùng Mặc Nhã chắn phía trước, làm ông không thấy được tình hình bên trong, nên nhịn không được hỏi một tiếng

Mặc Nhã không quay đầu lại, nghe thấy ông hỏi, thản nhiên nói “Chờ một lát.” Y biết Lôi Tấn muốn làm cái gì, hiện tại biện pháp duy nhất chính là làm cho bản thân Minh Nhã tỉnh táo lại.

Thú nhân bởi vì thống khổ cực lớn gặp phải khi trưởng thành, nên thú tính tiềm tàng trong cơ thể sẽ bị kích phát, trong một thời gian ngắn sẽ đánh mất tâm trí, lúc này nếu gặp phải thú nhân, sẽ đánh nhau đến không chết không ngừng, thậm chí ngay cả giống cái cũng không tránh khỏi vận rủi này, cho nên nghi thực trưởng thành của thú nhân mới có thể bố trí lại nơi kiên cố nhất trong thần miếu, nếu mặt trời chưa lặn thì tuyệt đối không thể để cho thú nhân mới trưởng thành đi ra, sau khi màn đêm tới, thần trí bọn họ mới có thể thanh tỉnh

Hiện tại vừa mới qua buổi trưa một chút, ánh nắng vẫn còn chói chang, Minh Nhã có thể thanh tỉnh hay không, ai cũng không thể cam đoan

Hai người bên trong giữ tư thế cơ thể tương liên, đem những chuyện hai người từng gặp trong rừng rậm ra từng chuyện từng chuyện kể cho Minh Nhã nghe, Lôi Tấn lúc này mới phát hiện quãng thời gian không thể coi là hạnh phúc kia, thế nhưng lại khiến hắn nhớ kĩ như vậy.

“Chúng ta còn nướng cá….”

“lúc ấy Lôi Tấn không mặc quần áo, nơi đó phấn phấn nộn nộn, rất đẹp…” Minh Nhã đón lời nói

Nghe y nói câu này, Lôi Tấn đầu đầy hắc tuyến, đưa tay tát một cái, ngược lại hiểu ra, kinh hỉ nói “Minh Nhã, lần này ngươi thực sự thanh tỉnh sao?”

Sẽ không lại là lừa hắn chứ, rồi sau đó còn muốn làm tiếp?

“Lôi Tấn, ta là Minh Nhã…” Con ngươi không biết từ lúc nào đã khôi phục thành màu xanh thẳm đang nhỏ những giọt nước mắt lớn nóng bỏng rơi rơi xuống mặt Lôi Tấn

Sau khi xác nhận, trái tim Lôi Tấn cũng thả lỏng, trên tay lại hung hăng tụ tập một chút khí lực, sau đó nện mạnh xuống cái đầu gần trong gang tấc của Minh Nhã, mắng “dựa vào, ngươi cái đồ du côn cắc ké, ngươi thiếu chút nữa đem lão tử làm chết, ngươi có biết hay không, ngươi còn dám sùng sức mạnh à? Ngươi là ăn gan hùm mật gấu sao, lão tử hôm nay không đánh chết ngươi, lão tử sẽ không mang họ Lôi.”

Minh Nhã không dám trốn tránh, chỉ tại Lôi Tấn xuống tay quá mạnh, thân thể run rẩy, thế nhưng động tác nhỏ bé này rõ ràng truyền sang người Lôi Tấn, nhắc nhở đến tư thế hiện tại của hai người

Trên mặt Lôi Tấn thoáng hiện lên một tia khả nghi, nâng đầu gối ở trên cái bụng mềm mại của Minh Nhã ác độc thúc một cái, một tay lỗ mãng tát thêm một cái, nghiến răng nghiến lợi nói “Ngươi nghiện ở bên trong à, còn không rút cái thứ của ngươi ra?”

“Nga, nga…” Minh Nhã ngoan ngoãn liên mồm đáp ứng, mạnh mẽ ruý một cái ra

Nơi đó có thể đã bị thương, Lôi Tấn đau đến nhe răng nhếch miệng, quát “Chậm một chút, ngươi muốn lão tử đau chết…”

Minh Nhã nghe lời lại nhấn vào vài phần, sau đó chậm rãi men theo nội bích rút ra

Lôi Tấn lại quát “Ngươi còn muốn cọ xát đến lúc nào?”

Minh Nhã luống cuống tay chân không biết làm như thế nào mới tốt

Hai tay Lôi Tấn chống đỡ cơ thể của mình lui dần ra sau, cho dù bên trong nội bích đau dữ dội, nhưng trong nháy mắt khi Minh Nhã sắp rút ra, bản thân thế nhưng lại chủ động ngậm chặt lại, đáy lòng hắn tự mắng mình một tiếng, lại bắt buộc chính mình thả lỏng, theo tiếng ‘phốc xuy’, hai người tách ra, phần lớn bạch trọc mang theo tơ máu không còn gì trở ngại mà chảy ra

“đi mở cửa.” Lôi Tấn thấy vậy, tứ chi cứng ngắc, qua một lúc lâu, mới tuỳ tiện cầm quần áo mới dưới thân lau một phen, sau đó đen mặt nghiêm túc nói với Minh Nhã

Y phục trên người đã bị Minh Nhã xé nát, bộ quần áo mới của Minh Nhã vừa rồi làm đệm dưới thân hai người đã sớm bị lây dính, giờ nên như thế nào để về đây. Hơn nữa vừa rồi dùng hết khí lực, hiện tại trước mắt từng đợt hoá đen, bụng cũng đau dữ dội

“đại ca, nhị ca, các ngươi tránh ra, Minh Nhã phá cửa đây.” Trong lúc Lôi Tấn lo lắng, Minh Nhã đã đem cánh cửa ầm một tiếng phá nát

Vụn của cửa đá còn chưa rơi xuống hết, Mặc Nhã đã đi trước một bước lao vào, một tay ôm lấy Lôi Tấn vào trong ngực, sốt ruột nói “Thế nào, có đau không?” Khi nói chuyện, ngón tay lần về sau tìm kiếm

“Còn sống.” Lôi Tấn giật nhẹ khoé miệng, muốn cho Mặc Nhã một nụ cười an ủi, giữ chặt tay Mặc Nhã nói “Đừng sờ, đau dữ dội, phỏng chừng bên trong bị thương rồi, về nhà bôi chút dược.”

“Được, chúng ta về nhà.” Mặc Nhã đem áo trên người cởi xuống, buộc lên người Lôi Tấn, ngồi xuống ôm hắn vào ngực

Lúc này Lôi Tấn cũng bất chấp vấn đề hình tượng gì đó, bởi vì hắn thực sự không còn khí lực gì, trên người Mặc Nhã lại truyền đến hương vị quen thuộc, làm cho hắn an tâm nhắm mắt lại

“Nhị ca…” Minh Nhã bất an hô nhỏ một tiếng

Mặc Nhã thản nhiên liếc y một cái, mở miệng “Chờ ở đây, mặt trời lặn thì về.”

Minh Nhã gật gật đầu, nghĩ muốn nhìn thấy Lôi Tấn, nhưng hắn lại oa trong ngực của nhị ca, chỉ nhìn thấy một cái đầu tóc màu đen loạn xạ

Mặc Nhã ôm Lôi Tấn đi ra ngoài

Hi Nhã dùng sức chọc hai cái lên đầu tiều đệ, gấp giận nảy ra, lại miễn cưỡng bản thân phải tỉnh táo lại, nói “Ngươi a, ngươi, làm cho ta không biết phải nói cái gì cho phải, ai, thôi đi, ta cũng biết chuyện này không thể trách ngươi, nhưng ngươi biết không? Trong bụng Lôi Tấn đang có bảo bảo, đã sáu tháng rồi, ngươi lỗ mãng như vậy, không đảm bảo có giữ được cả hai hay không.”

“Lôi Tấn có bảo bảo?” Minh Nhã vừa nghe thấy thực vui, nhưng nghe xong lời nói của đại ca, bảo bảo bị mình hại sẽ không có, thì ngơ ngác ngồi xuống đất, một vòng nước mắt lại lăn xuống.

“Còn không nhất định, ta muốn nhanh về, thuận đường mời Thanh Kiều dược sư tới nhìn xem, quy củ trong bộ tộc không thể phá bỏ, ngươi cứ nghe lời nhị ca của ngươi, cứ chờ ở chỗ này đến khi mặt trời lặn mới có thể về nhà.” Hi Nhã hiện tại cũng không rảnh để an ủi Minh Nhã, Lôi Tấn bên kia cần phải nhanh

Lại liếc về vết máu trên bàn đá, trong lòng Hi Nhã giật đến lợi hại, vội vã công đạo vài câu rồi đi.

Lão tế sư mình cửa đá vỡ vụn trên đất, lại nhìn Minh Nhã đang nằm trên mặt đất khóc đến lợi hại, thấy thế nào cũng không cảm thấy phù hợp, phải biết trong bộ tộc bởi vì sợ thú nhân mới trưởng thành mất đi lý trí mà lao ra ngoài, nên cửa đá này cố ý tạo ra, bình thường dù có hai thú nhân hợp lực lại đập nó cũng không thể vỡ ra, nhưng mà lại bị thú nhân vừa mới trưởng thành này đụng một cái đã nát, đây là cái loại sức mạnh gì a, nhưng mà thú nhân này trước mắt lại khóc như một tiểu hài tử, nếu không phải thấy tận mắt, như thế nào cũng không thể tin.

Lão tế sư thầm nghĩ, tính lại, hay là lão cũng nhanh đi đi, miễn cho y mất đi lý trí, phải biết bộ xương cốt già cỗi của lão không chịu nổi va chạm đâu.

Đi được nửa đường, Mặc Nhã nghe thấy người trong ngực cúi đầu rên rỉ thống khổ thành tiếng

“Lôi Tấn, có phải chỗ đó rất đau hay không?”

“Không phải, là bụng, trong bụng nặng nặng, đau quá…” Lôi Tấn che bụng, môi trắng bệch nói

Mặc Nhã cũng cảm thấy cánh tay đặt ở phía dưới kia, dính dính, đổi tư thế thì thấy, tất cả đều là máu…