“Vẫn là nhảy bách tác tốt!” Thập Nhất Nương nhìn chung quanh: “Đá cầu là trò của trẻ con.”
“Vẫn là đá cầu tốt.” Từ Tự Kiệm cười vẻ mặt như gió xuân: “Nhảy bách tác chỉ tiêu tốn khí lực, chúng ta làm thế nào có thể so sánh khí lực đâu.”
“Đá cầu, nhảy bách tác, thậm chí là xúc cúc, không phải đều là vì tập luyện thân thể sao? Bằng không, chúng ta sao ướt đẫm mồ hôi trong này. Không bằng ngồi ở trong phòng đọc sách cho khỏe.” Thập Nhất Nương cười nói: “Nếu không có khác nhau, thì đá cầu hay nhảy bách tác đều giống nhau cả.”
Từ Tự Kiệm lập tức nói: “Theo như lời Tứ thẩm thẩm. Nếu không sao cả thì có gì khác nhau. Ta thấy vẫn là đá cầu đi!”
Hai người ngươi một câu ta một câu biện bạch.
Truân ca vội nói:” Nếu không, ta thay mẫu thân so đá cầu cùng Tam ca đi.” Ra dáng hiểu sự tình: “Mọi người đừng tranh luận!”
Thập Nhất Nương cười rộ lên.
Từ Tự Kiệm lại nói: “Không được, chuyện này phải nói rõ ràng mới được.” Có xu thế tranh luận cùng Thập Nhất Nương xem đá cầu cùng nhảy bách tác cái nào thú vị hơn.
Thập Nhất Nương cũng vui vẻ trêu chọc Từ Tự Kiệm.
Hai người ngươi một câu ta một ý tranh luận.
Truân ca lúc đầu còn lo lắng ở một bên nghe, thấy hai người nói thú vị khuỷu tay chống cằm, ở bên cạnh nghe thật nhập thần, chỉ có Từ Tự Giới, tiến lên đá Từ Tự Kiệm: “Không được tranh cãi cùng mẫu thân của ta, không được tranh cãi cùng mẫu thân của ta……” Từ Tự Kiệm làm sao nghĩ đến, bị đá một cái, ôm bắp châm kêu “oai oái”.
Thập Nhất Nương ngây người, một lát mới phản ứng lại, vội ôm Từ Tự Giới: “Quân tử dùng miệng, tiểu nhân mới dùng tay. Không thể loạn đánh người.”
Từ Tự Giới nhìn Thập Nhất Nương, thần sắc có chút ủy khuất.
Truân ca đã tiến nói xin lỗi với Từ Tự Kiệm: “Hắn còn nhỏ, không hiểu chuyện…… Không bị thương ở đâu chứ?”
Mà Từ Tự Kiệm thấy Từ Tự Giới bị đè xuống, đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội dọa nạt, trừng mắt, vén ống tay áo: “Ngươi chờ, ta đem đại ca cùng nhị ca tìm đến, cho ngươi một trận.”
“Tam ca đừng tức giận, tam ca đừng tức giận!” Không có dọa Từ Tự Giới, ngược lại dọa Truân ca. Bé tiến lên khuyên nhủ Từ Tự Kiệm: ” Tam ca không phải muốn chim quắc quắc trong lồng sắt sao? Ngươi thấy cái lồng bằng trúc tương phi tốt được không? Ta còn có cái bằng tử sa, đều cho ngươi chọn.”
Truân ca thế nhưng biết hối lộ người.
Đây là thiên tính hay vẫn là do lớn dần.
Thập Nhất Nương cười to.
Từ Tự Kiệm thấy Truân ca khẩn trương, cũng nhịn không được cười rộ lên.
Trong lúc nhất thời, trong phòng tiếng cười ồn ào, náo nhiệt mà ấm áp.
……
Đến mười lăm tháng giêng, Từ Lệnh Nghi, thái phu nhân cùng Thập Nhất Nương mặc đại trang phục theo phẩm hàm tiến cung. Từ Lệnh Nghi đi về phía Càn Thanh cung, thái phu nhân cùng Thập Nhất Nương đi tới Khôn Trữ Cung.
Đứng hầu trước cửa đông noãn các chính là Lôi công công, thấy thái phu nhân cùng Thập Nhất Nương, hắn nhanh chóng bước tới, chắp tay, thấp giọng nói:” Hiền phi nương nương, Tĩnh phi nương nương cùng trưởng công chúa, Thường Thành công chúa, Vĩnh An công chúa, Chu phu nhân đang ở bên trong.” Lại nói, “Giữa trưa ngày hôm qua hoàng thượng ở chỗ hoàng quý phi nương nương dùng cơm trưa. Hoàng quý phi nương nương tự mình rót chén bích loa xuân dâng. Ai biết nước trà rất nóng, làm bỏng hoàng thượng. Hoàng thượng rất không vui. Hôm nay xem pháo hoa, sẽ không mời hoàng quý phi nương nương đến.”
Thập Nhất Nương nghe trong lòng khẽ động.
Đừng nói Hoàng quý phi nương nương kính trà cho hoàng thượng, chính là mình kính trà cho Từ Lệnh Nghi đều phải chú ý độ ấm nước trà, như thế nào có thể làm bỏng người. Còn nhớ cố ý truyền thánh chỉ cho Từ Lệnh Nghi, thái phu nhân cùng chính mình tiến cung xem pháo hoa……Cử chỉ này của hoàng thượng có phải có ý gì hay không?
Nàng vội nhìn thái phu nhân.
Thái phu nhân tươi cười khiêm tốn, cùng bình thường cũng không có cái gì bất đồng. Nàng dúi vào tay Lôi công công một chút đồ:” Đa tạ Lôi công công. Trời lạnh như vậy, Lôi công công vất vả.”
Lôi công công cười cười, tỉnh bơ đem đồ bỏ vào ống tay áo: “Thái phu nhân, Vĩnh Bình Hầu phu nhân mời theo ta.” Dẫn các nàng tiến đông noãn các.
Thập Nhất Nương không dám nghĩ nhiều, cũng bước sau theo thái phu nhân hành lễ với hoàng hậu nương nương, hành lễ với Hiền phi cùng ba vị nội mệnh phụ, lại làm lễ gặp mặt cùng Chu phu nhân.
“Không cần đa lễ.” Hoàng hậu nương nương khí sắc so với lần trước tốt hơn rất nhiều, nàng tươi cười ôn hòa, giọng điệu thư hoãn, dùng một loại giọng điệu đặc trưng của quý phu nhân nhàn nhã, sai cung nữ mang ghế con cho phu nhân.
Thái phu nhân nói cám ơn ngồi xuống.
Thập Nhất Nương đứng ở phía sau thái phu nhân, nhanh chóng liếc mắt nhìn một cái ba vị phi tử ngồi ở bên người hoàng hậu nương nương.
Các nàng tuổi đều mười bảy, tám tuổi, đường cong lả lướt, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, ngay cả cách ăn mặc cũng diễm tục, xinh đẹp có thừa nhưng diễm lệ thì không đủ, không có gì đặc sắc. Ngược lại không bằng hoàng hậu nương nương mang phượng quan triều phục, đoan trang thanh tú, có một vẻ đẹp trang trọng khác.
Hoàng hậu nương nương liền hỏi sức khỏe của thái phu nhân mấy ngày gần đây.
Thái phu nhân nhất nhất đáp.
Chu phu nhân đứng ở phía sau trưởng công chúa liền mân miệng cười với Thập Nhất Nương.
Thập Nhất Nương không biết là ý gì, không dám lộn xộn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm đứng ở một chỗ.
Có cung nữ đến bẩm, Kiến Trữ hậu phu nhân cùng Thọ Xương Bá phu nhân đã tới.
Hoàng hậu tuyên mời vào, mọi người hành lễ với nhau, hoàng hậu nương nương như trước kêu cung nữ mang ghế con đến.
Hai người nói cám ơn mới vừa ngồi xuống, cung nữ tiến vào bẩm, nói Thường Trữ công chúa đến đây.
Trừ bỏ hoàng hậu nương nương cùng trưởng công chúa, những người khác nghe xong đều đứng lên.
Thập Nhất Nương nhịn không được đánh giá người đi tới.
Thường Trữ công chúa nhìn hơn bốn mươi tuổi, da trắng nõn, thân thể hơi có chút phát tướng, mi mắt có bốn, năm phân tương tự cùng hoàng thượng. Tuy cách ăn mặc rất hoa lệ, nhưng mặt căng cứng gắt gao, thần sắc thực ngưng trọng.
Phía sau nàng còn có một nữ tử hơn hai mươi lăm, hai mươi sáu đi theo sau, dáng cao gầy. Búi tóc viên kế chỉnh tề, cài trâm vàng ròng ngậm bảo thạch đung đưa, mặc kiện bối tử khắc ti màu tím, sắc mặt vàng như nến, thần sắc có vẻ ủ rũ như mới khỏi bệnh.
Thường Thành công chúa cười mỉm chào hỏi cùng Thường Trữ công chúa:” Thường Trữ, ta còn tưởng rằng ngươi không đến đâu? Nghe nói ngươi trong khoảng thời gian này thân mình không tốt, hiện tại có khỏe không?”
Thường Trữ công chúa hành lễ: “Đa tạ đại tỷ nhớ thương. Thời tiết lạnh, bị chút phong hàn, hiện giờ không có việc gì.” Nói xong, miễn cưỡng cười cười.
Thường Thành công chúa liền nhìn nử tữ phía sau Thường Trữ công chúa cười nói: “Nhìn ngươi, gầy đi không ít—– là do vất vả chiếu cố Thường Trữ đi?”
Nàng kia vội khom đầu gối hành lễ, lẩm bẩm nói: “Không có, không có……”
Thường Trữ công chúa nghe khóe mắt mi sao liền thêm mấy vòng trong trẻo nhưng lạnh lùng, hiển nhiên không vừa lòng đối với câu trả lời của nàng kia.
“Cẩm Quỳ, ta mấy ngày nay không gặp ngươi. Trưởng công chúa liền cười mỉm ngoắc về phía nàng kia: “Đến, cho ta nhìn.”
Nữ tử bị gọi là Cẩm Quỳ khiếp sợ liếc mắt nhìn Thường Trữ công chúa một cái.
Thường Trữ công chúa cau mày, trầm giọng nói: “Trưởng công chúa gọi ngươi đấy!”
“Vâng!” Âm thanh nàng như muỗi kêu, sợ hãi rụt rè đi đến bên người trưởng công chúa.
Trưởng công chúa kéo tay của nàng: “Quần áo hôm nay thật tốt —— bảo tướng hoa, là kiểu dáng mới của năm nay.
Trên mặt Cẩm Quỳ có một tia hồng nhuận, nhỏ giọng nói:” Là công chúa thưởng.”
Trưởng công chúa cười nắm tay: “Thường Trữ, ngươi đối với con dâu thật tốt.”
Thập Nhất Nương có chút kinh ngạc nhìn Cẩm Quỳ.
Nàng không nghĩ tới thê tử Nhâm Côn là bộ dáng này– cử chỉ câu nệ giống cô dâu nhỏ. Chẳng trách thái độ của Thường Trữ công chúa đối với con dâu giống như thực không hài lòng.
“Ta chỉ có con dâu này. Tự nhiên xem như con gái mà đối đãi.” Thường Trữ công chúa nghe sắc mặt khẽ biến, tiến lên cùng mọi người vấn an với hoàng hậu cùng trưởng công chúa, lại có Chu phu nhân, Thập Nhất Nương tiến lên hành lễ với Thường Trữ công chúa.
Thường Trữ công chúa gật đầu, môi Cẩm Quỳ lại khẽ nhếch nhìn Thập Nhất Nương, rất giật mình.
Vừa lúc có cung nữ mang ghế con tiến vào mời Thường Trữ công chúa ngồi. Nàng nhân cơ hội đến bên người Thường Trữ công chúa, mi mắt cụp xuống đứng ở phía sau Thường Trữ công chúa, nương vào la trướng đổ thẫm trùng trùng điệp điệp, che dấu thân ảnh đơn bạc.
Trong phòng mọi người nói chuyện thú vị qua năm, ngươi nói người nghe, nhưng không ai nhắc tới đứa nhỏ Từ gia, cũng không có người nhắc tới Nhâm Côn mất tích. Giống như hết thảy đều không có phát sinh. Tuy là không cố ý mà làm, nhưng náo nhiệt đông vui.
Buổi chiều giờ thân, hoàng hậu nương nương thưởng chè trôi nước. Lúc hoàng hôn, mang mọi người đi tới Giao Thái điện.
Vừa mới đến, thái hậu nương nương cũng đến đây.
Mọi người sôi nổi tiến lên hành lễ, nhóm nội thị ấn theo phẩm giai dẫn mọi người đến chỗ ngồi.
Thập Nhất Nương cùng Chu phu nhân lần lượt ngồi ở trường án dài trước cửa điện.
“Ta sợ nhất là tiến cung.” Chu phu nhân thấy thái hậu nương nương đang cùng Kiến Trữ Hầu, Xương Thọ bá phu nhân nói chuyện náo nhiệt, nhỏ giọng thì thầm cùng Thập Nhất Nương: “Mỗi lần đều ngồi ở cửa điện, bức rèm vén một phát, gió lạnh liền thổi xộc vào bên trong, đem người bị giày vò vì lạnh, không có đồ ăn nóng hổi.”
Thập Nhất Nương nhịn cười, vẻ mặt nghiêm túc ngồi ngay ngắn ở trường án, thấp giọng nói: “Chu tỷ tỷ còn chuẩn bị muốn ăn no ở ngự yến hay sao?”
Chu phu nhân nghe vậy cười ha ha, nói: “Cũng đúng.” Sau đó nói nhỏ: “Ngươi có nghe nói không, hoàng quý phi nương nương bị hoàng thượng giáo huấn……”
Là Chu phu nhân tin tức rất linh thông? Hay là chuyện này đã truyền khắp nơi? Nếu là truyền khắp nơi, vậy cẩn thận cân nhắc.
“Chu tỷ tỷ nghe ai nói?” Thập Nhất Nương thực kinh ngạc.
“Tất cả mọi người đều biết.” Chu phu nhân chỉ bảo một chút: “Ngươi cũng phải nhắc tới với nhóm nam nhân Hầu Gia mới được.”
Có đôi khi, nội cung giống như chong chóng đo hướng gió.
Thập Nhất Nương cười nói cám ơn với nàng, có nội thị mang người lại đây, hai người vội ngừng nói chuyện với nhau, nhìn không chớp mắt người ngồi xuống. Đợi người tới ngồi xuống, kêu một tiếng “Chu tỷ tỷ”, Thập Nhất Nương mới phát hiện thì ra người ngồi ở bên các nàng chính là Cẩm Quỳ.
” Cẩm Quỳ muội muội!” Chu phu nhân trước liếc mắt nhìn ngai vàng một cái, thấy thái hậu cùng hoàng hậu đã một trái một phải ngồi xuống, mọi người xột xoạt ngồi xuống, không ai chú ý tới nàng, lúc này mới thấp giọng chào hỏi cùng Cẩm Quỳ một tiếng, trên mặt tươi cười cũng sáng lạn hơn so với vừa rồi.
Cẩm Quỳ có chút ngại ngùng cười cười.
Chu phu nhân liền chỉ chỉ Thập Nhất Nương, thấp giọng nói: “Ngươi còn không nhận thức đi– đây là Vĩnh Bình Hầu phu nhân.”
Lời của nàng mới vừa dứt, Cẩm Quỳ đã nói: “Ta biết. Nàng là muội muội của Thập Nương.”
Chu phu nhân ngẩn ra.
Thập Nhất Nương lại cười khổ.
Người ta không nói nàng là vợ của Từ Lệnh Nghi mà nói nàng là muội muội của Thập Nương, hoàn toàn là theo góc độ quan hệ thân thích đối đãi với nàng theo Vương Lang. Có thể thấy Cẩm Quỳ đối với quan hệ giữa trượng phu cùng Vương Lang rõ như lòng bàn tay.
Nàng có chút xấu hổ gật gật đầu về phía Cẩm Quỳ: “Nhâm phu nhân!”
Cẩm Quỳ lại nói:” Ta là người Đông Dương, nhà mẹ đẻ họ Giang.”
Đông Dương cùng Dư Hàng đều là Giang Nam, lại nói tiếp, hai người là đồng hương. Nhưng trong loại trường hợp này, nói cái đó có ích lợi gì. Chẳng lẽ mình có thể bởi vì vậy mà xấu hổ hoặc là hai nhà Vương, Nhâm bởi vậy liền xóa tan hiềm khích hay sao?
Nàng nói lời này là ý tứ gì?
Trong lòng Thập Nhất Nương nói thầm, đầu óc lại chợt lóe.
Đông Dương, Giang gia…… Không phải là lúc trên thuyền từ Dư Hàng đến Yến Kinh, Ngũ Nương nhắc tới đám hỏi cùng thế tộc ở Yến Kinh, còn từng có một vị thái phi Đông Dương Giang gia!