Thập Nhất Nương suy nghĩ một hồi lâu mới hiểu được ý tứ trong đó.
Hoàng Thượng từ một ly trà hoàng quý phi bắt đầu thả ra tiếng gió bất mãn đối với Khu gia, đến chuyện tuyên Vương Cửu Bảo vào kinh là đạt tới cao trào. Mà Âu Dương Minh vẫn đợi ở bên người hoàng trưởng tử, còn lại là thầy tử Hoàng Thượng lưu cấp hoàng trưởng tử. Như vậy có thể thấy, từ khi ngũ hoàng tử chết, Hoàng Thượng cũng đã bắt đầu bố cục.
Chính là không biết Hoàng Thượng đối với Từ gia có an bài gì?
Tưởng tượng như vậy, cũng không khó lý giải Từ Lệnh Nghi vì sao phải yếu thế trong mọi chuyện.
Hy vọng thông qua chuyện đứa nhỏ lúc này, có thể làm cho Hoàng Thượng đối với Từ gia có một đánh giá lần nữa, tìm được người Khu gia làm bia chống đỡ, cho Từ gia ở nơi đầu sóng ngọn gió thoát ra. Nàng cũng không cần lo lắng sau này sẽ có chuyện loạn thất bát tao nữa, hảo hảo mà qua hai ngày cuộc sống an ổn.
Trong lòng cảm thán, nàng liền hỏi chuyện Vương lang: “Hầu Gia, người hành hung là ai?”
Thập Nhất Nương cảm thấy trong đó có vấn đề.
Từ Lệnh Nghi căn bản không cần lảnh tránh gì với mình, nhưng khi hắn tự thuật chuyện Vương lang chết, trò chuyện với mình thập phần giản luyện, chỉ có người có ý muốn che dấu chuyện gì mới nói như thế. Bởi vì chỉ có nói đơn giản nhất, mới không có sơ hở.
Từ Lệnh Nghi biết tiểu thê tử của mình là người cực kỳ thông minh. Hắn cũng không có ý tứ giấu diếm, chính là có một số việc không nghĩ nói trước mặt thái phu nhân, làm Thập Nhất Nương không mặt mũi.
“Vương lang chết ở tiểu quan lâu.” Hắn ngưng mắt nhìn Thập Nhất Nương, nói thẳng, “Người hành hung phỏng chừng là Nhâm Côn.”
Thập Nhất Nương nhảy dựng lên.
Nàng nên sớm nghĩ đến. Phủ Thuận Thiên là chỗ nào chứ? Tổng quản trị an Yến Kinh. Người nào có thể khiển trách, người nào phải thật cẩn thận, không có ai so với bọn hắn rõ ràng hơn. Vất vả vội vàng chạy tới báo tin Từ Lệnh Nghi, khẳng định sẽ không đơn giản như vậy.
Khó trách Từ Lệnh Nghi lúc ấy nói hàm hồ như vậy.
Nếu cho thái phu nhân biết Vương lang chết ở tiểu quan lâu, người giết người là Nhâm Côn, mặt mũi mình sẽ không tốt.
Một bên là con trai tỷ tỷ Hoàng Thượng kính trọng nhất, một bên là tuy thất thế cũng là anh em đồng hao nhà mẹ đẻ hoàng hậu, thế tử Mậu Quốc Công phủ. Giờ phút này phủ Thuận Thiên chỉ sợ ngủ đều ngủ không được đi?
“Cái gì gọi là người hành hung phỏng chừng là Nhâm Côn?”
Từ Lệnh Nghi nhìn Thập Nhất Nương cười khổ:” Nghe phủ Thuận Thiên nói. Trước đó Vương lang cùng mấy bằng hữu ở tiểu quan lâu uống rượu, uống hơi nhiều, liền ngủ ở đó. Đầu giờ chiều ăn ngọ thiện chuẩn bị rời đi, Nhâm Côn đến đây. Hắn thấy tiểu quan hầu hạ Vương lang, cười gật gật đầu, đề nghị muốn cùng với Vương lang một mình nói mấy câu.
Vương lang không cho là đúng, nên cười nói, giữa chúng ta còn có cái gì không thể nói rõ?
Kết quả Nhâm Côn nghe xong sắc mặt xanh mét. Trước hết là một cước đem tiểu quan kia đạp ra ngoài, sau đó xoay người ‘rầm’ đóng cửa.
Lúc đầu trong phòng chỉ nghe thanh âm thấp thấp nói chuyện, một lát sau, Vương lang bắt đầu cao giọng chửi bậy.
Bên ngoài có Tiểu Cứu giữ Quy Công kia không dám tới gần phòng Vương lang cùng Nhâm Côn.
Đến giờ dậu, quy công thấy không còn sớm, chuẩn bị rượu và thức ăn mang qua.
Ai biết nguyên lai đứng ở trong viện, gã sai vặt kia cũng đều không thấy. Cửa đã mở, Vương lang người đầy máu nằm ở trên mặt đất, một gã sai vặt Nhâm gia cầm chủy thủ đầy máu trong tay ngồi ở một bên ghế con.
Hắn thấy quy công kia liền chậm rãi đứng lên. Nói, Vương lang thiếu tiền công tử nhà chúng ta không trả, công tử nhà ta đến nói phải trái hắn cũng không trả, còn nhục nhã. Công tử tức giận, khiến hắn căm phẫn tranh chấp cùng Vương lang. Vương lang thẹn quá hóa giận đánh mắng hắn, trong lúc hỗn loạn lỡ tay giết người. Việc này cùng công tử nhà ta không quan hệ. Ta với ngươi đi phủ Thuận Thiên đầu thú.”
Thập Nhất Nương trợn mắt há hốc mồm.
Lúc trước Vương lang ô nhục nhi tử vị cấp sự trung kia, nói người khác thiếu nợ không trả. Hiện giờ hắn bị giết, dùng cũng là” Thiếu nợ không trả” Này lấy cớ. Có phải hay không trong tối tăm đều có thần linh an bài đây.
” Quy công hoảng sợ vạn trạng báo án. Gã sai vặt kia ngay tại nơi đó chờ người của phủ Thuận Thiên đến.” Từ Lệnh Nghi bất đắc dĩ nói,” Ngay cả bản tử đều không có đánh, cái gì cũng đều khai nhận. Thậm chí còn đưa ra đủ bằng chứng biên lai mượn tiền mà Vương lang hướng Nhâm Côn vay.”
” Vậy gã sai vặt cùng Vương lang đi đâu?”
” Nói, bình thường Vương lang cùng Nhâm Côn thường cùng chơi đùa một chỗ. Nghe thấy Vương lang nhục mắng Nhâm Côn, đều có chút không tự nhiên. Gã sai vặt bên người Nhâm Côn liền thỉnh bọn họ đến sân bên cạnh uống rượu. Bọn họ liền đi theo. Đợi nghe nói xảy ra án mạng, phủ Thuận Thiên đến bắt người mới biết được Vương lang chết.
Cũng hỏi gã sai vặt bên người Nhâm Côn. Nói Vương lang chửi bậy không chịu nổi, vì mặt mũi công tử nhà bọn họ, cho nên mời gã sai vặt Vương gia đến sân bên cạnh uống rượu.
Phủ Thuận Thiên còn hỏi người tiểu quan lâu. Có người thấy Nhâm Côn đi. Thời gian là ở cuối giờ thân đầu giờ dậu. Khẽ buộc chặt áo lông, không thấy có gì khác thường.”
“Duy nhất đáng hoài nghi chính là người hành hung là gã sai vặt Nhâm Côn. Tuy là như thế, nhưng cũng chỉ có thể hoài nghi thôi!”
Từ Lệnh Nghi do dự một chút:” Cũng không phải tất cả. Phủ Thuận Thiên đã tra chủy thủ kia. Nếu là nhất thời nảy lòng tham, lỡ tay giết người, dùng ghế hoặc bình hoa đập đều là thực bình thường. Dùng chủy thủ, có chút không bình thường. Huống chi trên người Vương lang bị đâm ba mươi bảy nhát đao. Trong đó có hai mươi một nhát đao ở chỗ hiểm. Nói là lỡ tay, khiến cho người ta có chút khó hiểu.
Thập Nhất Nương nhịn không được sờ sờ trán.
“Quả thật nếu không phải có mấy nhát đao này, lời gã sai vặt nói thật đúng là không có sơ hở gì.” Từ Lệnh Nghi trầm tư nói,” Lúc phủ Thuận Thiên báo tin cho ta, cũng phái người đi Mậu Quốc Công phủ báo tin. Chúng ta dù sao không phải khổ chủ, có một số việc không tiện xuất đầu. Chỉ có thể xem ý tứ Vương gia!”
Từ Lệnh Nghi luôn luôn không muốn thấy Vương lang, nhưng hiện tại nghe khẩu khí này, cũng có ý tứ muốn vì Vương lang xuất đầu. Tuy không biết hắn thay đổi chủ ý là vì cái gì, nhưng Thập Nhất Nương thấy đến, người như Vương lang chết không có gì đáng tiếc. Căn bản không đáng vì hắn kêu oan. Phủ Thuận Thiên nếu có thể tìm được hung thủ, đó là vận khí Vương lang tốt. Nếu tìm không thấy hung thủ, cũng là báo ứng của hắn.
“Hầu Gia, hiện tại thiếp thân lo lắng cho Thập tỷ. ” Nàng ám chỉ Từ Lệnh Nghi,” Thập tỷ từ lúc gả qua đó, cũng không có lưu cho Thập tỷ phu một trai một gái nào. Hiện tại Thập tỷ phu lại chết oan uổng. Không biết người Vương gia có tính toán gì đối với Thập tỷ?”
Từ Lệnh Nghi nguyện ý xuất đầu, hoàn toàn bởi vì Thập Nhất Nương.
Nàng nếu là thê tử của mình, có thể giúp được gì hắn nhất định làm hết sức. Chỉ là cái này không thể so với chuyện khác, đề cập về gia tộc từ đường, hắn là người ngoài. Sao tiện nhúng tay.
Trên mặt Từ Lệnh Nghi hiện lên một tia khó xử:” Chúng ta dù sao chỉ là anh em đồng hao…… Chuyện cụ thể, chỉ sợ còn phải phó thác Chấn Hưng. Có cái gì cần, ta ở một bên nói giúp thì thật không vấn đề.”
Thập Nhất Nương làm sao không biết. Huống chi nàng căn bản là không có ý này. Nghe Từ Lệnh Nghi nói như vậy, lập tức nói:” Ta muốn về nhà mẹ đẻ. Báo tin cho đại ca, thương lượng một chút nên làm như thế nào!”
Thập Nương là trèo cao gả nhập Vương gia, người Vương gia rốt cuộc là nghĩ như thế nào nghĩ còn không nói rõ. La gia có người đi thăm Thập Nương, người Vương gia tuy là cũng khó nói. La gia có người xem Thập Nương không vừa mắt, nhưng trong lòng cũng nhớ kỹ.
“Chuyện này ngươi không cần lo lắng.” Từ Lệnh Nghi nói,” Ta từ lúc phủ Thuận Thiên đi ra liền phái người đi báo cho Chấn Hưng. Lúc này hắn hẳn là đã biết.”
Thập Nhất Nương yên lòng, thấy mình chỉ lo cùng Từ Lệnh Nghi nói chuyện, quên thêm nước ấm cho hắn, liền đứng dậy mang chậu ngâm chân đi thêm nước ấm.
Từ Lệnh Nghi dặn dò nàng: “Án Vương lang chết tạm thời còn không có cách nói. Chỉ sợ còn phải tốn cân não. Ngươi tạm thời cũng đừng nói cái gì. Miễn cho nhiều người nhiều miệng, khiến cho người ta cảm thấy Từ gia chúng ta nói chuyện linh tinh.”
Thập Nhất Nương gật đầu: “Hầu Gia yên tâm. Ta một câu cũng sẽ không nói.”
Hai người lại thương lượng chuyện đi Vương gia an ủi rồi mới đi nghỉ.
Buổi sáng ngày hôm sau, mọi người đối với chuyện Vương lang cảm khái một phen, tính toán làm sáng yên biển lặng.
Giữa trưa, La Chấn Hưng đến.
Hắn thần sắc có chút mỏi mệt, cùng Từ Lệnh Nghi ở nội thư phòng thảo luận.
“Ta nghe nói Hoàng Thượng tuyên Vương Cửu Bảo vào kinh nghị luận chuyện mở biển cấm. Hầu Gia lúc này ly khai, đúng là chuyện tốt.”
Từ Lệnh Nghi âm thầm gật đầu.
La Chấn Hưng là người hiểu biết.
“Ngươi có thể nghĩ như vậy liền tốt.” Hắn cười nói,” Ta còn sợ ngươi cuốn vào đâu?” Nói tới đây, suy nghĩ một lát, nói,” Việc này đề cập nhiều đến người ở Phúc Kiến, nhạc phụ nơi đó, ngươi phải đả thông nhiều hơn mới được. Miễn cho có người tâm giựt dây.”
La Chấn Hưng ngẩn ra.
Hắn còn không có nghĩ đến vấn đề này.
Chuyện này dù sao cũng là chuyện của các trưởng bối, Từ Lệnh Nghi cũng không tiện nói nhiều. Chỉ đề điểm thôi. Lập tức chuyển đề tài: “Ta thấy mặt ngươi mệt mỏi, Vương gia có chuyện khó sử gì?”
“Ta sáng sớm hôm nay đi nhìn Thập muội.” La Chấn Hưng đến chính là vì chuyện Vương gia, hiện tại Từ Lệnh Nghi bị miễn chức, lại không muốn nói nhiều chuyện trong triều, hắn tự nhiên sẽ không đốt đèn nấu hạc, không thảo luận cùng Từ Lệnh Nghi. Liền thuận theo Từ Lệnh Nghi đáp lời,” Nhìn thấy Khương phu nhân. Một vị quản sự bên người Khương phu nhân mới từ phủ Thuận Thiên trở về. Nghe khẩu khí, cái chết của Thập muội phu hơi có chút kỳ quặc.
Khương phu nhân đã sai người đi Thái Nguyên thỉnh Khương đại nhân phái một sư gia quen thuộc về án hình sự lại đây. Còn cho ta nói với Hầu Gia. Có thể an bài gặp mặt Thập nhất muội một lần hay không.” Nói xong, mắt do dự nhìn Từ Lệnh Nghi.
Phải biết rằng, chuyện này đề cập đến thường trữ công chúa.
Thập Nương là muội muội, chẵng lẽ Thập Nhất Nương không phải là muội muội. Vì Thập Nương làm cho Thập Nhất Nương khó xử, tâm hắn không đành lòng. Huống chi Vương lang còn làm việc không đoan chính, làm cho Thập Nương chịu rất nhiều khổ. Nhưng lại lo lắng tình cảnh bây giờ của Thập Nương, nếu nhà mẹ đẻ hoàn toàn không nói lời nào, chỉ sợ về sau khó có thể ở Vương gia sống yên.
Từ Lệnh Nghi không có do dự: “Vậy ngươi cùng Thập Nhất Nương thương lượng, xem lúc nào thì thích hợp thỉnh Khương phu nhân đến nhà bàn luận.”
Nhâm Côn hắn rất quen thuộc.
So sánh với Vương lang, hắn cảm thấy được Nhâm Côn chính là người quân tử.
Thường trữ cùng hắn quan hệ cũng tốt lắm.
Hoàng Thượng lúc còn ẩn giấu, thường xuyên đi qua nhà Thường Trữ công chúa.
Hiện tại Vương gia muốn gặp hắn, hơn phân nửa là muốn đến tìm hiểu khẩu khí của hắn. Hắn cũng rất muốn biết Vương gia có tính toán gì. Nếu có thể làm chuyện “Giảng hòa đôi bên”, so với việc người hai nhà đối mặt ở công đường trở thành trò cười cho khắp Yến Kinh dù sao quan hệ của Vương lang cùng Nhâm Côn cũng không phải trong sáng như vậy.
Thấy hắn đáp ứng rõ ràng như vậy, La Chấn Hưng ngược lại có chút bất an: “Nếu không, ta trước hết tìm hiểu ý tứ Khương phu nhân. Nếu quá khó xử, thì cho Thập Nhất Nương trở về. Nói Hầu Gia trong khoảng thời gian này tâm tình không tốt, đóng cửa miễn khách. Chắc Khương phu nhân cũng có thể lý giải.”
“Vẫn là nên thấy đi!” Nếu Khương phu nhân đề nghị yêu cầu quá mức, Từ Lệnh Nghi tin tưởng Thập Nhất Nương sẽ châm chước.