Thập Nhất Nương cũng không chú ý tới những thứ này, nàng vội vàng thu dọn hành lý cho Cẩn ca nhi.
“Những thứ gì mà chung trà, phất trần này nọ gì đó, cũng đừng có mang theo. Mang theo ít áo da, ủng da… là được. Gia Dự Quan mặc dù vắng vẻ, nhưng ta tin ở đó cũng không phải là chỗ không có người ở, thực sự thiếu, thì cứ mua ngay ở chỗ đó là được.” Ngẩng đầu nhìn thấy Cẩn ca nhi đang cầm cái roi ngựa ô kim, lại nói: “Tất cả những thứ này cũng không được phép mang đi. Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi(*). Cho dù có tổng binh của Gia Dự Quan chiếu cố, nhưng con cũng phải chung sông hòa bình với người bên cạnh mới được. Quan trọng hơn chính là ngàn vạn lần không thể sinh ra tâm tư cao hơn người một bậc. Không biết có bao nhiêu người có tài năng và học vấn, có năng lực đã bị bại trận dưới tính tình khinh người này.”
* Mộc tú vu lâm, phong tất tồi chi木秀于林, 风必摧之: cây có mọc thành rừng, vẫn bị gió thổi bật rễ. Ý chỉ người có tài năng, phẩm hạnh xuất chúng, vẫn dễ dàng bị ghen ghét, chỉ trích.
“Con biết rồi!” Cẩn ca nhi có chút lưu luyến không rời mà đưa roi cho A Kim cất giữ.
Từ Lệnh Nghi tiến vào: “Đồ đã thu dọn xong chưa?”
“Thu dọn xong rồi!” Thập Nhất Nương nói, nhớ tới người đi theo Cẩn ca nhi tới Tây Bắc lần này, do dự nói: “Hay là, để cho Trường Thuận ở lại trong kinh đi? Hắn còn ít tuổi, Tây Bắc quá cực khổ rồi…”
Năm nay Trường Thuận chín tuổi rồi, lớn lên trắng trẻo, dáng người mảnh mai, không có chút nào giống Trường An. Có quản sự nói đùa, nói Trường Thuận điển hình của bắc nhân nam tương(*).”
*bắc nhân nam tương北人南相:có lẽ nghĩa là người phía bắc tướng mạo phía nam. Dân gian hay nói “nam nhân bắc tương, bắc tương nam nhân” là so sánh tướng mạo có phúc. Người “bắc nhân nam tương”- là người đôn hậu, thận trọng nhưng thông minh, lanh trí. –theo baike.baidu.com
“Để cho hắn đi đi!” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Ta đã sắp xếp xong xuôi. Bọn họ đi Gia Dự quan(*), sẽ thuê một cái viện ở bên ngoài quân doanh để ở. Ngoại trừ Cẩn ca nhi, những người khác đều ở đó, lúc Cẩn ca nhi hưu mộc thì sẽ qua đó. Như vậy cũng có thể để cho Bàng sư phụ tiếp tục chỉ dạy hắn võ nghệ, cũng có thể để cho tiên sinh tiếp tục kiểm tra bài học của hắn. Bình thường không có chuyện gì, sẽ dạy Trường An, Lưu Nhị Võ học võ nghệ và bài học. Trường Thuận đi theo, cũng có thể học được không ít kiến thức.”
*Gia dự quan: điểm cuối ở đoạn phía tây Trường thành. –theo QT Vivien.
Thập Nhất Nương vẫn luôn cảm thấy đội hình quá phô trương, giống như là đi nghỉ phép mà không giống như là đi chịu khổ. Nếu như bình thường, nàng nhất định sẽ khéo léo mà nhắc Từ Lệnh Nghi một chút, nhưng điều kiện mà Từ Lệnh Nghi đưa ra cho Cẩn ca nhi sau này, nàng cảm thấy là mình quá nhạy cảm rồi. Hiển nhiên là đối với những chuyện này, Từ Lệnh Nghi đã sớm có sắp xếp.
Hai người lại bàn bạc một chút chuyện Cẩn ca nhi xuất hành cụ thể, rồi cùng đi tới chỗ Thái phu nhân.
Thái phu nhân đang xem hoàng lịch: “… Ngày hai mươi hai tháng ba là ngày tốt, nhưng qua mấy ngày là mùng tám tháng tư rồi, dù sao cũng cách không quá mấy ngày, không bằng đi bái Bồ tát rồi hẵng đi, cũng tiện để cho Bồ tát phù hộ lên đường bình an, mọi chuyện thuận lợi… Đó chính là ngày mười hai tháng tư… Ngày đó chính là ngày mười hai tháng tư, vừa đi dâng hương cho Bồ tát, còn nghỉ thêm mấy ngày, nghỉ ngơi mấy ngày rồi lên đường… mười tám tháng tư… hai mươi tư tháng tư… hay là qua ngày hai mươi sáu tháng tư thì đi…”
Cứ tiếp tục như vậy, cũng sẽ không có ngày nào thích hợp đấy.
Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương không khỏi bất đắc dĩ mà đưa mắt nhìn nhau.
“Nương, con thấy ngày hai mươi hai tháng ba là được rồi.” Nhị phu nhân nhìn thoáng qua hai người một cái, ôn nhu nói, “Gia Dự quan không giống như Yên Kinh, còn chia bốn mùa. Ở đó không lạnh, mà nóng. Đi lúc này là tốt nhất, nếu như chậm thêm nữa, bên kia sẽ bắt đầu nóng. Nếu đi trên đường mà gặp trời nóng thì cũng không quá tốt!”
“Vậy sao?” Trong trí nhớ của Thái phu nhân, ở đó vẫn rất lạnh, vào giữa tháng sáu vẫn phải mặc áo hai lớp, nhưng trí nhớ của bà không bằng trước kia, có chút lấy không ra chủ ý rồi, nghi ngờ mà nhìn Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi không khỏi khẽ ho một tiếng: “Đi vào tháng ba là tốt nhất đấy.” Không có phủ định trực tiếp, cũng không có khẳng định.
“Nương, đi sớm một chút, cũng có thể về sớm một chút.” Nhị phu nhân thấy vậy cười nói, “Nương suy nghĩ xem đến sinh nhật ngài, Cẩn ca nhi có thể về chúc thọ ngài, thật tốt nha!”
Thái phu nhân khẽ gật đầu: “Được rồi, vậy thì ngày hai mươi hai tháng ba lên đường.” Sau đó căn dặn Thập Nhất Nương, “Nếu bên kia nóng, con nhớ cho nó mang thêm mấy cái quạt. Gia Dự quan là địa phương hẻo lánh, đâu có đồ gì tốt mà mua.”
Thập Nhất Nương cười trả lời vâng.
Cẩn ca nhi thì quay về phía Nhị phu nhân cười không ngừng.
Thái phu nhân thì lại cẩn thận hỏi mang theo những bộ quần áo nào, để đồ bằng cái gì, mãi cho đến khi ngáp ngủ, lúc này mới chịu thôi.
Nhị phu nhân tiễn hai người ra cửa, lấy từ trong ống tay áo ra một cái hộp nhỏ khắc hình hoa sen sơn đỏ, đưa cho Cẩn ca nhi: “Là một cái la bàn, cháu cẩn thận cất giữ, đừng quên phương hướng.”
Ngụ ý sâu xa.
Cũng không biết Cẩn ca nhi nghe vậy có hiểu hay không, vẫn giống như ngày thường cười hi hi ha ha nói cảm ơn, theo Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương trở về chính phòng.
Bên kia, Phương thị đang ngồi sóng vai với Khương thị ở trên giường gạch nói chuyện: “… Ngay từ đầu như thế nào cũng không nhớ được, ta tìm chỗ hợp với tình hình, chỉ cho hắn biết những cảnh vật này là gì rồi đọc cho hắn một câu là đủ để thuộc lòng, bây giờ không chỉ thuộc thơ còn làm rất lưu loát, còn giảng cho ta biết những lời này là có ý gì, câu nói kia là có ý gì.” Vẻ mặt của Phương thị mơ hồ lộ ra mấy phần kiêu ngạo.
“Đại tẩu thật thông minh, sao lại nghĩ ra biện pháp này?” Khương thị ngồi bên cạnh cười cảm thán, “Ta trở về cũng thử một chút xem sao. Xem Đình ca nhi nhà chúng ta có thể thuộc hai bài thơ hay không.” Lại nói, “Đình ca nhi thích ăn cá, không thích ăn thịt, đại tẩu có cái biện pháp gì hay không?”
“Tiểu hài tử, nào có thứ gì không thích ăn!” Phương thị cười nói, “Xem trên bếp bà tử làm như thế nào thôi…”
Hai người trao đổi kinh nghiệm nuôi trẻ con, rất nhanh mặt trời đã ngả về tây. Khương thị đứng dậy cáo từ. Phương thị cũng không giữ nàng, sau khi cùng nàng đi chào từ biệt Tam phu nhân, đưa nàng lên xe.
Kim thị tới đây: “Tứ đệ muội tới làm gì vậy?”
“Tán gẫu việc nhà với ta!” Phương thị nhìn xe ngựa của Khương thị đi ra khỏi ngõ, lúc này mới quay người lại.
Kim thị không khó hiểu.
“Nhị đệ muội là cháu gái của Nhị bá mẫu, Ngũ đệ muội là cháu gái của Tứ thẩm, nàng kẹp ở giữa, cuộc sống trôi qua không dễ dàng.” Phương thị giải thích, “Có người nói chuyện nhảm một chút, trong lòng sẽ tốt hơn nhiều.”
“Có phải là Tứ đệ muội quá nhạy cảm rồi không.” Kim thị thầm nói, “Nhị tẩukhông bao lâu sẽ chuyển ra ngoài, Ngũ thúc cũng không chưởng gia, cuộc sống của nàng có cái gì mà trôi qua không dễ dàng?”
Phương thị cười cười không có lên tiếng.
Có một số việc, Kim thị nhận thức không tới. Bởi vì nàng cùng Nhị đệ muội, Ngũ đệ muội giống nhau, có chuyện gì tự nhiên có người ra mặt......
***
Khương thị và Phương thị nói chuyện cả buổi, tâm trạng đã khá hơn nhiều. Trở về phủ nghe nói Cẩn ca nhi sẽ lên đường vào ngày hai mươi hai tháng ba, liền bàn bạc với Từ Tự Truân theo quy củ thì tặng cái gì thì được.
“Cũng không phải là người ngoài, không cần phải làm chuyện gì trịnh trọng như vậy.” Từ Tự Truân cười nói, “Đến lúc đó ta đưa hắn ra khỏi thành, lặng lẽ nhét mấy trăm lượng bạc cho hắn là được.”
“Như vậy thích hợp không?” Khương thị do dự nói, “Thiếp nghe nói Ngũ thúc và Ngũ đệ muội tặng cho Lục đệ một bản 《 xuân thu 》. Còn nói đùa bảo Lục thúc xem ở dưới đèn tốt nhất!”
Từ Tự Truân cười cười, không có nói thêm gì nữa, mà là nói đến việc vặt trong nhà: “…Uy Bắc hầu phủ cưới dâu, nương nói cái gì không?”
Khương thị không khỏi âm thầm cau mày.
Là Uy Bắc hầu phủ cưới dâu quan trọng, hay chuyện tiễn đưa Cẩn ca nhi là quan trọng?
“Nương nói tặng một đôi bảo bình, một cái bình phong.” Nàng hời hợt nói, lại kéo về cái đề tài này một lần nữa, “Chàng nói xem, chúng ta tặng một bộ văn phòng tứ bảo được không? Lục thúc dùng được chứ, cũng không đến nỗi làm cho Ngũ thúc quá khó xử.”
“Ta nghe nói mẫu thân thu giữ toàn bộ những thứ mà bình thường Lục đệ vẫn thích chơi, món nào cũng không có để cho hắn mang theo bên người.” Từ Tự Truân cười nói, “Ta thấy, tặng một hộp bút là được rồi. Ta cũng sẽ bí mật nhét chút ít bạc cho hắn.”
Khương thị cảm thấy như vậy không ổn.
“Ngũ thúc bên đó chỉ có phần ruộng của cha chồng cho lúc thành thân, bất động sản và của hồi môn của Ngũ đệ muội, hai bên cộng lại, đoán chừng một năm cũng không quá hai nghìn lượng bạc.” Nàng kín đáo nói, “Nếu quà chúng ta tặng quá quý trọng, Ngũ thúc và Ngũ đệ muội sẽ không thể so sánh với chúng ta, nhưng ít nhất phải không kém nhiều lắm. Chúng ta tặng quá nhiều, chỉ sợ Ngũ thúc và Ngũ đệ muội khó xử!”
“Ta biết mà!” Từ Tự Truân cười nói, “Cho nên ta mới bí mật nhét chút bạc cho Lục đệ—— giữa huynh đệ, các khoản thu của chúng ta là nhiều nhất, nếu tặng giống với Ngũ đệ, thì có vẻ keo kiệt một chút.”
Nhưng cũng không đáng phải lén lút tặng như vậy!
Khương thị không tiện nói nhiều thêm nữa.
Nếu nói tiếp, chỉ sợ Từ Tự Truân hiểu lầm nàng tiếc tiền, chỗ nào cũng muốn so đo với các thúc thúc.
Nàng âm thầm thở dài trong lòng, quyết định chắc chắn, dứt khoát mặt kệ, lại nói tiếp những chuyện vụn vặt vừa nãy: “Ý của nương là, đến lúc đó chúng ta cùng đi tới Uy Bắc hầu phủ ăn cưới.”
“Ừ!” Từ Tự Truân cười nói, “Nàng đã có hai năm không có mua thêm đồ trang sức rồi, không bằng nhân cơ hội này mời thợ kim hoàn vào phủ làm đồ trang sức đi! Gặp dịp ăn cưới thì đeo.”
Thay vì lo lắng những chuyện này, còn không bằng nghĩ xem xử lý việc vặt như nào cho tốt!
“Chờ Lục thúc đi rồi lại nói tiếp!” Khương thị có chút không nâng nổi hăng hái lên: “Lúc này mà nói với mẫu thân, chỉ sợ sẽ khiến cho mẫu thân không thoải mái.” Lại nói, “Lần trước tướng công nói chuyện mở một cửa hàng gạo ở Đức Châu, tiến hành ra sao rồi?”
Từ Tự Truân không quá cảm thấy hứng thú, nói: “Bạch tổng quản phái một quản sự đi Đức Châu, muốn trong ba tháng phải có tin tức trở về.” Đáy lòng cũng đang nói thầm, nghe nói những nha hoàn, tức phụ, bà tử kia có quần áo mới để mặc, đồ trang sức mới để đeo đều rất vui vẻ, hắn thấy những ngày này thê tử không vui vẻ, cho nên mới đề xuất mời thợ kim hoàn tiến phủ làm đồ trang sức, chính là muốn cho nàng vui vẻ một chút, nhưng nhìn bộ dáng của nàng, lại chẳng có hứng thú…
“Một hơi quăng đi mười vạn lượng bạc, đây cũng là chuyện lớn.” Khương thị ôn nhu nói, “Tướng công cũng phải hỏi đến mới đúng. Không thể chuyện gì cũng trông cậy vào quản sự.”
“Những chuyện này phụ thân tự có chủ trương.” Từ Tự Truân nghe vậy cười nói, “Huống chi quản sự không quản lý mọi chuyện, như vậy thì hắn làm cái gì?”
“Tuy nói như thế, nhưng phụ thân đã giao cho chàng các công việc vặt, chàng nên quản lý một chút mới phải. Chàng quản thêm một vài chuyện nữa, cha chồng cũng có thể bớt can thiệp vào một ít chuyện…” Khương thị nhẹ giọng khuyên, tư tưởng của Từ Tự Truân cũng đã không còn ở đây nữa rồi.
Thê tử luôn thích bảo hắn quản này quản kia…
Nghĩ tới những thứ này, hắn không khỏi có thêm mấy phần buồn bã.
***
Đến ngày hai mươi hai tháng ba, Từ Tự Truân và Từ Tự Giới vẫn tiễn Cẩn ca nhi đến mười dặm đường. Cẩn ca nhi rất trịnh trọng mà hành lễ cho Từ Tự Truân và Từ Tự Giới, “Phụ thân và mẫu thân phải phó thác cho hai vị huynh trưởng rồi!”
“Đệ yên tâm đi, chúng ta sẽ chăm sóc nương. Ngược lại đệ cũng vậy, trên đường đi phải cẩn thận…” Từ Tự Truân nói xong, thừa dịp Từ Tự Giới không có chút ý nhét hà bao cho hắn, thấp giọng nói, “Dự phòng lúc cần gấp.”
Cẩn ca nhi vui vẻ ra mặt, nói câu cám ơn, rồi nhanh chóng nhét hà bao vào trong ống tay áo: “Nếu Tứ ca và Ngũ ca có rảnh rỗi, thì tới Gia Dự quan chơi đi!”
“Nhất định, nhất định.” Từ Tự Truân cười mỉm mà phất phất tay với Cẩn ca nhi.
Cẩn ca nhi giục ngựa đi.
Đám người Bàng sư phụ vội vàng đuổi theo, để lại một đám khói vàng cuồn cuộn.
Từ Tự Giới không khỏi cảm thán: “Khả năng cưỡi ngựa của Lục đệ thật tốt!” Trong giọng nói mang theo mấy phần hâm mộ.