Thứ Nữ Công Lược

Chương 711: Gây họa (thượng)



Editor: Thảo

Anh Nương vẫn nằm đợi ở trên giường. Mãi đến đầu giờ tý* (11pm-1am), mới thấy Bà Tử tiến vào chuyển lời: “Lục thiếu gia và Nhị thiếu gia đều về muộn, vừa vặn gặp nhau ở cửa. Nhị thiếu gia cùng Ngũ thiếu gia đều nghỉ ở chỗ Lục thiếu gia. Lục thiếu gia nói, bây giờ quá muộn rồi, sáng mai sẽ đến Viện vấn an Thái phu nhân, Tứ phu nhân sau.”

Nàng thở dài, thưởng một ít tiền cho Bà Tử, trong lòng nghĩ đến chuyện đánh nhau của Cẩn Ca Nhi, lại quên lúc này nội viện đã khóa, nàng lơ mơ ngủ một lúc, ngủ tới khi trời đã tối, liền gọi nha hoàn gác đêm Thạch Yến đi vào: “Giờ nào rồi?”

Thạch Yến là thiếp thân nha hoàn đi theo Anh Nương từ Hàng Châu đến. Nàng choàng áo khoác nhỏ chạy ra phòng khách xem đồng hồ báo giờ: “Mới qua canh ba giờ dần. Thời gian vẫn còn sớm, ngài ngủ một lát nữa đi ah!”

Canh ba đầu giờ mão nội viện mở khóa.

Anh Nương ngồi dậy: “Ngươi gọi tiểu nha hoàn lấy nước vào đây! Ta đi Thanh Ngâm Cư xem một chút.”

Thạch Yến che miệng cười: “Ngũ Thiếu phu nhân đừng lo lắng, Ngũ thiếu gia nếu nói ngủ ở chỗ Lục thiếu gia, nhất định là ngủ ở chỗ đó. Huống chi còn có Nhị thiếu gia làm bạn.”

Hai người thân thiết, bình thường cũng đùa cợt một chút. Nhưng lần này Anh Nương không cười. Thạch Yến vội vàng nghiêm mặt dừng cười, cung kính khom đầu gối, phân phó nha hoàn hầu hạ rửa mặt.

Anh Nương vội vàng đi Thanh Ngâm Cư.

Người trong Thanh Ngâm Cư mới ngủ dậy, nhóm tiểu nha hoàn vẫn còn buồn ngủ. Hồng Văn đã lấy chồng, mặc dù trên mặt chủ sự đại nha hoàn A Kim cười, nhưng trong mắt không có ý cười.

“Ngũ Thiếu phu nhân.” Nàng không đợi Anh Nương mở miệng, đã nghênh tiếp Anh Nương đến đại sảng không có ai, “Vậy phải làm sao bây giờ?” Âm thanh của nàng nhỏ nhẹ có chút run rẩy, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, “Khóe miệng của Lục thiếu gia bị rách, trên trán cũng tím một khối, đợi lát nữa đi vấn an phu nhân và Thái phu nhân, phải làm sao đây?”

Anh Nương vội vàng hỏi: “Những chỗ khác có bị thương không?”

“Trên bả vai sưng một khối, ” A Kim lắc đầu, “Những chỗ khác không bị thương”

Anh Nương thở dài, lúc này mới hỏi việc khắc phục hậu quả: “Nhị thiếu gia nói như thế nào?”

“Nhị thiếu gia đưa Lục thiếu gia về liền đi ra ngoài luôn, đến bây giờ vẫn không thấy bóng dáng.” A Kim thấp giọng nói, “Cũng là Ngũ thiếu gia, vẫn dùng nước ấm xoa khóe miệng cho Lục thiếu gia.” Trong giọng nói dường như có chút bất mãn với Từ Tự Dụ.

Anh Nương sửng sốt.

Trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh réo rắt trong đó có chút vui sướng của Cẩn Ca Nhi: “Ngũ tẩu, sao tẩu đến đây sớm thế?”

Anh Nương ngẩng đầu nhìn lại, thấy Cẩn Ca Nhi mặc cẩm bào màu xanh cây sen từ trong phòng vén mành đi ra.

Mặt hắn như bạch ngọc, trên khóe miệng có vài chỗ hơi sưng tím xanh, lộ ra vô cùng bắt mắt.

Anh Nương nhìn thấy lập tức đau lòng. Duỗi tay muốn sờ một chút, lại sợ làm đau hắn, tay duỗi ra dừng ở giữa không trung, cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn: “Có đau hay không?”

“Không đau!” Cẩn Ca Nhi cười, vừa cười liền động tới vết thương ở khóe miệng, chưa kịp cười mặt đã đau, nét mặt vì vậy có chút buồn cười, “Lúc ấy không chú ý, sau đó không có cảm giác.”

“Ở trước mặt ta còn cậy mạnh?” Anh Nương không khỏi sẵng giọng, “Quân tử không nhịn được việc nhỏ. Đệ được lắm, dám cùng người khác đánh nhau. Ta xem đệ khắc phục hậu quả như thế nào?” Nói xong, quay người hỏi A Kim, “Có phấn hoa tường vi và Hồ phấn không, lấy một ít, cũng không biết có thể che được hay không?” Lại nói, “Chỗ của ta cũng có hộp phấn hoa tường vi, ” sau đó lớn tiếng gọi Thạch Yến, “… Nhanh đi mang đến!”

Thạch Yến lên tiếng trả lời rồi đi.

“Đệ cũng không phải nữ tử!” Cẩn Ca Nhi không muốn, lớn tiếng nói, “Xoa phấn trên mặt, rốt cuộc là cái gì cũng từ chối việc này? Hơn nữa, cách gần như vậy, cho dù Thái phu nhân mắt không tốt lắm, ngửi thấy mùi hương kia chỉ sợ sẽ sinh nghi. Còn không bằng suy nghĩ cách khác?”

“Vậy đệ nói, phải làm sao bây giờ?” Anh Nương mở to hai mắt nhìn, “Nói đệ ngã té? Sáu tuổi đệ đã bắt đầu ngồi trên lưng ngựa, cho dù ai bị ngã cũng là người khác ngã đúng không!” Nói đến chỗ này, nàng vội hỏi, “Đúng rồi, chuyện ngày hôm qua như thế nào? Trường An, Tùy Phong bọn họ có sao không? Chuyện này còn có ai biết rõ? Nghe nói đối phương đến từ Hoài An, kêu gào cho dù gặp Hoàng Thượng cũng không sợ, ta bị mơ hồ nên nội tình cái gì cũng không nắm được”

“Yên tâm đi! Đám tiểu tử kia ỷ vào bản thân có quyền cước, căn bản không đem người của phủ Thuận Thiên và Ngũ Thành Binh Mã Ty để vào trong mắt, đợi đến lúc phát hiện tình huống không bình thường thì đi gọi cứu binh, bọn đệ sớm đã chuồn mất.” Cẩn Ca Nhi nói xong, trên trán có chút đắc ý, “Trường An và Tùy Phong chỉ bị một vài vết thương nhỏ, xoa chút thuốc là được rồi… Về phần đám tiểu tử không có mắt kia, bản thân không nằm trên giường một năm hoặc nửa năm, đừng hòng xuống được giường!” Lại nói, “Cũng không nhìn xem một chút đây là khu vực gì mà dám đến hoành hành. Cường long còn sợ bọn rắn độc. Đáng đời bọn họ xui xẻo.” Dáng vẻ rất khinh thường. “Mấy hộ vệ đệ mang theo đi ra ngoài là cao thủ số một số hai trong phủ chúng ta, nếu bọn họ có thể đánh bại tất cả, đệ cảm thấy phủ Vĩnh Bình hầu chúng ta nên hạ bức hoành phi đặc xá được ban thưởng giấu kỹ càng sớm càng tốt, đỡ phải mất mặt.”

“Nói hươu nói vượn cái gì đó?” Anh Nương sợ hãi kêu lên một tiếng, “Sao đệ lại liều lĩnh như vậy? Đánh thắng là được rồi. Hà cớ gì nhất định phải đánh người ta thành như vậy? Khuyên người phải có lòng khoan dung. Tẩu nghe gã sai vặt nói, là đệ trêu chọc người ta trước…”

“Cái quái gì mà là đệ trêu chọc hắn trước, là hắn trêu chọc đệ trước được không!” Lời nói của nàng không có chỉ trích, nhưng Cẩn Ca Nhi đã giống như dẫm phải đuôi mèo nhảy dựng lên, “Đệ từ phủ Định Quốc đi ra dọa xe ngựa của bọn họ hoảng sợ, không phải đệ bị đám người bọn họ đuổi tới trà lâu hay sao? Đệ thấy bọn hắn kiêu ngạo hung hăng càn quấy, trước tiên đánh tàn phế mấy người, sau đó thuyết phục bọn họ đến Xuân Hy Lâu, bày hai bàn rượu bồi thường chỗ sai cho bọn họ, kết giao bằng hữu, khoản nợ này coi như xong. Ai biết bọn họ lại không cảm kích, còn gọi một đám người đến… Tẩu còn muốn đệ làm như thế nào đây? Đệ cảm thấy đệ đã tận tình tận nghĩa* (hết lòng quan tâm giúp đỡ) rồi. Chẳng lẽ bảo đệ đứng ở nơi đó cho bọn họ đánh hay sao?”

Anh Nương bỗng chốc nắm bắt được chỗ sơ hở trong lời nói của hắn: ” Không phải đệ nói đi ra ngoài dạo chơi sao? Sao lại đi phủ Định Quốc Công? Sao lại dọa xe ngựa của bọn họ hoảng sợ? Cho dù là như vậy, đệ bồi thường cũng không phải, người sai vặt của phủ Định Quốc Công cũng không phải không biết đệ, bọn đệ nổi lên xung đột, phủ Định Quốc Công sao không có quản sự đi ra khuyên can? Lại để bọn họ đuổi tới trà lâu?”

Cẩn Ca Nhi bị nàng hỏi có chút ngượng ngùng, đang muốn nói, đột nhiên một tiếng nói trầm thấp vang lên: “Lúc đó đệ ấy mặc y phục của gã sai vặt, đột nhiên chui từ con đường hẻm của phủ Định Quốc Công ra, thiếu chút nữa làm mấy hộ vệ lập tức té xuống.”

“Nhị ca!” Sắc mặt Cẩn Ca Nhi đỏ lên.

Anh Nương theo tiếng nói vội vàng nhìn lại.

Từ Tự Dụ vẫn mặc cẩm bào màu xanh ngày hôm qua, trán ủ rũ, tỏ ra hơi mỏi mệt.

“Đệ ấy mặc y phục của gã sai vặt, người sai vặt có nghĩ đến là Cẩn Ca Nhi đâu.” Từ Tự Dụ vừa nói vừa đi tới, “Tổng đốc thuỷ vận – Trần Bá Chi ở Hoài An nhất ngôn cửu đỉnh, con trai độc nhất của hắn Trần Cát từ trước đến giờ không có vết nhơ, lần này lại là phụng mệnh Hoàng Thượng vào kinh, Cẩn Ca Nhi bồi thường chỗ sai liền bỏ chạy, một chút thành ý cũng không có, Trần Cát sẽ dễ dàng bỏ qua sao? Đệ ấy ra tay đánh tàn phế hai người bọn họ, mở miệng bày tiệc rượu ở Xuân Hy Lâu, lúc ấy bắt ép bọn họ ở chỗ đó, hỏi đệ ấy là người của quý phủ nào, đệ ấy lại nói là thân thích của phủ Định Quốc Công — thân thích chân chính của phủ Định Quốc Công lại đi ra từ trong đường hẻm? Thân thích của phủ Định Quốc Công cửa cũng không biết? Người ta cho rằng đệ ấy đang đùa giỡn bọn họ, đương nhiên không kiềm chế được tức giận rồi!”

“Nhị ca, ” Cẩn Ca Nhi cười khan hai tiếng, “Đệ đây không phải thấy đối phương bộ dáng không sợ hãi, sợ báo tên tuổi của phủ chúng ta sẽ khiến bọn họ lần mò ra hết nội tình, ngộ nhỡ cãi nhau trở mặt để bọn họ chiếm được cơ hội trước thì sao? Sớm biết vì điều này mà đánh nhau, lúc ấy đệ nên báo tên tuổi của dượng tư rồi!”

Suy cho cùng là sợ cha chồng biết đệ ấy ở bên ngoài đánh nhau? Hay là sợ người khác biết rõ tên tuổi của hắn? Anh Nương rất hoài nghi.

Từ Tự Dụ từ chối cho ý kiến, trầm ngâm nói:” Mấy hộ vệ bị thương huynh đã dặn dò tốt rồi — mấy ngày này mỗi ngày bọn họ đều đi theo đệ ấy, sắp sang năm mới rồi, huynh cho bọn được nghĩ. Đợi sang năm, thương thế của bọn họ cũng tốt hơn rồi. Về phần thương thế của đệ...” Hắn thâm ý sâu sa liếc nhìn Cẩn Ca Nhi, “Đêm qua, huynh nghĩ ra biện pháp, tìm một đôi cha con hát rong mang vào phủ, thu xếp ở gần nội viện bên cạnh phòng Đông Quần, lại để Quản Thanh giúp đỡ chăm sóc...”

“Nhị ca!” Cẩn Ca Nhi lập tức hiểu được, hắn vui mừng nhướng mày, kéo cánh tay Từ Tự Dụ, “Đệ đã nói rồi, với khả năng của nhị ca, sao không có đường lui chứ? Quả nhiên, nghĩ ra biện pháp tốt như vậy! Đến lúc đó mẫu thân hoặc là Thái phu nhân hỏi tới, đệ liền nói là nhìn thấy hai cha con hát rong bị người ta bắt nạt, gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ.” Mắt hắn cười cũng cong lên, “Nhị ca, huynh tốn không ít tâm tư a? Đợi lát nữa đệ mời huynh đến Thính Ly Quán ăn cơm.” Lại nói với Anh Nương, “Ngũ Ca cũng cùng đi. Ngũ tẩu thích ăn gì, đệ cho người đưa tới!”

Từ Tự Dụ nhìn hắn, đáy mắt có chút cưng chiều mà người khác không nhận ra.

Anh Nương nghe thấy liền trợn mắt há hốc mồm, không quay đầu lại nhìn Cẩn Ca Nhi, hỏi thẳng Từ Tự Dụ: “Cái này, cái này được không?”

Từ Tự Dụ không lên tiếng, trầm ngâm trong chốc lát, đột nhiên hỏi Cẩn Ca Nhi: “Đệ đi phủ Định Quốc Công làm gì? Có cửa chính rộng lớn không đi, sao phải đổi sang y phục của gã sai vặt chui ra từ đường hẻm của phủ bọn họ?”

Trong chốc lát Cẩn Ca Nhi bị hỏi đến nghẹn lời.

“Ai nha, mặc y phục của gã sai vặt để tránh bị tên móc túi* (tên ăn cắp) nhìn chằm chằm vào mà! Nhị ca lâu rồi không ở Yên Kinh đón năm mới? Huynh không biết là đường phố phía Đông, phía Tây rất nhiều người chen chúc ah? Đệ nghi ngờ, toàn bộ người ở Yên Kinh đều đi tới đường phố phía Đông, phía Tây...”

Hắn đông kéo tây kéo.

Từ Tự Dụ vẫn trầm mặc nhìn hắn.

Anh Nương lại lóe lên tia sáng.

Lần trước nàng theo mẹ chồng đi Uy Bắc Hầu gia ăn cưới, hình như ai nói, một vị công tử của phủ Định Quốc Công có ý với đại công chúa, còn thỉnh cầu bà bà giúp đỡ, ra mặt nói tốt cho người ta...

“Cẩn Ca Nhi, ” nàng hoảng sợ hô lên, “Đệ không phải là chịu sự nhờ vả của đại công chúa, đi xem vị công tử của phủ Định Quốc Công kia chứ?”

Cẩn Ca Nhi bỗng chốc đờ ra ở chỗ đó.

Từ Tự Dụ nghe được, sắc mặt hơi trầm xuống: “Ngũ đệ muội, muội nói xem, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

Anh Nương hiểu ra, trong lòng rùng mình. Có chút bất an mà nói: “Ngày đó muội cùng Cẩn Ca Nhi chơi đùa ở trong viện của mẫu thân…”

“Được rồi! Ngũ tẩu đã đoán được, vẫn là để đệ nói a!” Hắn cúi đầu, giống như bị đánh, uể oải cắt ngang lời nói của Anh Nương, “Hôn sự của Đại công chúa, người được tuyển chọn rất nhiều, nhưng Hoàng Thượng và Hoàng hậu nương nương vẫn chưa có ý định chắc chắn, lúc thì truyền ra hoàng thượng có ý cho con út của Âu Dương Minh kết hôn với đại công chúa, lúc thì truyền ra Hoàng hậu nương nương nhìn trúng đường đệ của Thái Tử Phi. Hai người này đại công chúa đều gặp, nói một người mặt mũi hung dữ, một người đần độn, nếu gả cho người như vậy, còn không bằng thủ tiết tốt hơn. Lại bảo đệ giúp nàng hỏi thăm một chút những người được tuyển chọn, nàng muốn tự mình lựa chọn ra một người từ trong số đó.”