“Trong và ngoài triều đình này không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào chúng ta nữa!” Từ Lệnh Nghi kéo tay Thập Nhất Nương, “Chúng ta không thể để gió thổi cỏ lay* (biến động nhỏ) làm luống cuống. Sự luống cuống này rất dễ phạm sai lầm. Mà phạm phải sai lầm rất dễ bị người ta nắm thóp* (chỗ yếu, điểm sơ hở). Nắm được thóp, không phải việc chúng ta làm cũng biến thành chúng ta làm.” Hắn nói xong, bắt đầu cười, “Chúng ta lấy tĩnh chế động, mặc kệ nó đồn Đông Nam Tây Bắc, mình cứ đứng yên bất động.”
Thập Nhất Nương gả vào Vĩnh Bình Hầu phủ nhiều năm như vậy, một chuyện lại nối tiếp một chuyện, mỗi một chuyện nhìn như rất nhỏ, nhưng cuối cùng đều gây ra phong ba không lớn không nhỏ, về việc của Cẩn Ca Nhi, đương nhiên nàng tiếp cận nó theo góc độ chính trị. Lại nghe Từ Lệnh Nghi nói như vậy, nàng đã đặng nặng quá mức vào sự việc ở trên triều đình.
“Mặc kệ nó đồn Đông Nam gió Tây Bắc, “nàng không khỏi cười trêu chọc Từ Lệnh Nghi, “Hầu gia thật sự cái gì cũng không hành động sao?” Ánh mắt lóe lên nhìn sang, lộ ra vẻ hoạt bát.
Từ Lệnh Nghi cười to: “Cho dù người khác thấy ta như vậy cũng có thể làm gì được!”
Đây mới là Từ Lệnh Nghi!
Thập Nhất Nương nhếch miệng cười.
Từ Lệnh Nghi dặn dò nàng: “Mấy ngày này nàng trông coi tốt Cẩn Ca Nhi là được rồi, đừng cho hắn đi ra ngoài. Lời này đã xuất hiện trên người Cẩn Ca Nhi, ta sợ có người đánh chủ ý lên hắn.”
Thập Nhất Nương gật đầu, lấy cớ vấn an Cam Thái phu nhân, giữ Cẩn Ca Nhi bên người.
Cẩn Ca Nhi mới đầu còn tốt, lúc mẫu thân và nhóm tỷ muội của nàng nói chuyện, hắn yên lặng đứng ở một bên là được rồi, nhưng mỗi người đều cười dịu dàng lôi kéo tay của hắn hỏi mẫu thân: hắn đã đính hôn hay chưa, mà phần lớn ánh mắt của mọi người nhìn hắn đều giống như người đói bụng người nhìn thấy một bàn điểm tâm, khiến hắn bất kể như thế nào cũng nhịn không nổi nữa.
“Con muốn chơi đá cầu trong nhà.” Đúng lúc Thập Nhất Nương muốn dẫn hắn đi đến chỗ của Thập Nhị Nương, hắn nhịn không được nữa, “Đại công chúa nói, nếu chúng con thua, con phải chạy xung quanh Tây Uyển một vòng. Con không muốn chạy!”
“Lúc đón năm mới Thập Nhị Nương mới được gặp con.” Thập Nhất Nương khuyên hắn, “Mỗi lần gặp mặt đều hỏi con. Lúc con được phong Hiếu Lăng Vệ chỉ huy sứ, chồng của Thập Nhị Nương còn đặc biệt đưa quà tặng đến, đúng lúc chúng ta nhân dịp cơ hội này nói tiếng cảm ơn với Thập Nhị Nương của con. Con không đi sao được?”
“Dù sao mùng ba sẽ gặp nhau, trước năm mới sao phải đi nữa?” Cẩn Ca Nhi phản đối nói, “Đến lúc đó con cảm ơn Thập Nhị Nương một lần nữa cũng không muộn ah!” Ánh mắt lạnh lùng của Từ Lệnh Nghi nhìn qua, trong lòng Cẩn Ca Nhi rùng mình, tiếng nói nhỏ dần, cuối cùng biến thành ấp úng nói nhỏ, “Đi thì đi, nhưng sau khi vấn an Thập Nhị Nương chúng ta sẽ về luôn, mẫu thân đừng lúc nào cũng tán gẫu chuyện nhà với người ta, hơn nữa vừa nhắc tới sẽ nói không ngừng...”
“Có ai nói chuyện với mẫu thân như vậy không?” Từ Lệnh Nghi sa sầm mặt, “Việc thăm viếng giữa thân thích cũng sốt ruột, vậy con thử nói xem, con kiên nhẫn làm được cái gì?”
Cẩn Ca Nhi cảm thấy được sự bất thường của phụ thân, lại cảm thấy giải thích không rõ với phụ thân, nói không chừng còn nhắc nhở phụ thân thu xếp nói chuyện cưới xin cho hắn.
“Là con không đúng!” Hắn sẽ nhận lỗi với Thập Nhất Nương, trong giọng nói lại lộ ra một chút ủy khuất, “Sau này con sẽ không như vậy nữa!”
“Được rồi, được rồi.” Thập Nhất Nương cười, tiến lên ôm bả vai nhi tử, nói với Từ Lệnh Nghi, giải vây cho Cẩn Ca Nhi: “Không phải là nó không muốn cùng theo thiếp thăm người thân, nó là sợ người khác nhìn thấy nó liền hỏi nó đính hôn hay chưa thôi!”
Mặt Cẩn Ca Nhi đỏ ửng lên.
Từ Lệnh Nghi thì kinh ngạc hơi nhíu mày, sau đó cười nói: “Cẩn Ca Nhi của chúng ra cũng đã lớn rồi!”
Mặt Cẩn Ca Nhi càng đỏ hơn, lắp bắp nói một câu “Con đi xem đồ đạc Thập Nhị Nương chuẩn bị xong hay chưa”, nhanh như chớp chạy đi.
Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương cười ha ha.
Rèm cửa đột nhiên bị vén lên, Cẩn Ca Nhi nhô đầu ra: “Phụ thân, mẫu thân, con không muốn cưới vợ. Con muốn làm tổng binh của Gia Dự Quan* (điểm cuối ở đoạn phía tây Trường Thành)!” Nói xong, màn cửa loáng một cái, Cẩn Ca Nhi lại chạy đi.
Thập Nhất Nương cười không thể chống đỡ.
Từ Lệnh Nghi cũng nói: “Tiểu tử hồ đồ này, lấy vợ không thể làm tổng binh của Gia Dự quan sao?”
* * * * * *
Không đợi Thập Nhất Nương và Cẩn Ca Nhi từ chỗ của Thập Nhị Nương trở về, chuyện này đã loan truyền.
Thái phu nhân nghe xong cười “haha” không ngừng: “Cẩn Ca Nhi của nhà chúng ta không còn nhỏ nữa, đến lúc làm mối rồi.” Sau đó ở trong phòng cùng Nhị phu nhân suy nghĩ, ” tính cách nhất định phải tốt... Diện mạo cũng không thể quá kém, bằng không, Cẩn Ca Nhi của nhà chúng ta sẽ rất tủi thân... Cưới vợ phải lấy người có đức, của hồi môn sao cũng được, nhưng xuất thân nhất định phải trong sạch... Tốt nhất lớn hơn 1~2 tuổi, như vậy biết thương người...” Thái phu nhân càng nói càng hưng phấn, hận không thể tìm một người vừa ý cho Cẩn Ca Nhi, vội vàng gọi Đỗ ma ma, “Thập Nhất Nương vừa về ngươi liền bảo nàng đến chỗ của ta, ta và nàng thương lượng kỹ càng chuyện này.”
Nhị phu nhân ở một bên cười không ngừng:” Sắp sang năm mới rồi, chuyện của nàng cũng nhiều. Hay là chờ đến mùng mười rồi nói sau! Đến lúc đó tất cả mọi nhà đều có hội đèn lồng, đúng lúc có thể nhìn diện mạo trước.”
“Phải chờ tới mùng mười ah!” Thái phu nhân rất thất vọng, “Còn hai mươi mấy ngày nữa!”
“Dục tốc bất đạt!” Nhị phu nhân cười nói, “Nếu tìm phải một người nóng nảy, thật sự hối hận cũng không kịp. Con gái giống mẫu thân. Mẫu thân hiền lành, làm con gái sao có thể kém được! Không phải còn hai mươi mấy ngày nữa sao? Chúng ta xem qua con gái của các vị phu nhân có đức có tài, lại vừa độ tuổi một lần. Đến lúc đó xem có trọng điểm, cũng không đến mức hoa mắt rối loạn!”
“Chủ ý này của con rất tốt!” Thái phu nhân nghe xong, lập tức tinh thần tỉnh táo, hào hứng tràn trề gọi Chi Hồng mài mực, nói với Nhị phu nhân, “Chúng ta cộng lại cộng lại!”
Hôn sự Cẩn Ca Nhi nào có đơn giản như vậy?
Nhị phu nhân chỉ là giúp Thái phu nhân vui vẻ mà thôi.
Nàng cười trả lời “Vâng”, cầm bút ngồi ngay ngắn ở bàn bên cạnh giường, theo giọng điệu của Thái phu nhân nói gốc rễ (nguồn gốc) của mỗi nhà cho Thái phu nhân nghe.
* * * * * *
Tấu chương tố cáo Từ Lệnh Nghi, Hoàng Thượng đều giữ lại ở giữa không gửi đi, người của Đô Sát viện cũng tìm ra chút biện pháp. Có người cảm thấy đây chỉ là chuyện một người chỉ trích người khác về lỗi của họ mà thôi, căn bản không đáng nói trên triều đình, lúc này rất là khinh thường, đứng ngoài quan sát đều cảm thấy không thú vị; có người cảm thấy Vĩnh Bình Hầu phủ đối với việc tố cáo của giám quan của Ngự Sử chẳng thèm ngó, lúc này cảm thấy càng không thể tha dễ dàng, việc xử trí tấu chương càng ngày càng kịch liệt; có người cảm thấy nếu bàn về ngang ngược, tổng đốc thuỷ vận không bằng Vĩnh Bình hầu có, Trần Bá Chi hoàn toàn là muốn mượn công làm thông sông khơi thông, dùng Vĩnh Bình hầu làm bàn đạp nêu lên tác phong làm việc kiên cường khí khái của hắn, từ uy hiếp thuộc hạ, khăng khăng địa vị hắn ở thuỷ vận nói một là một; Sách Tính cũng trình tấu chương, tố cáo Trần Bá Chi; có người xem sắc mặt, phỏng đoán ý bề trên, bắt đầu giả câm vờ điếc; lại có người làm rối lên, trong lòng thấp thỏm không yên, không có chủ trương.
Cho dù là tình huống như thế nào, Vĩnh Hòa năm thứ hai mươi trong tiếng pháo đúng hẹn mà đến.
Phương Ký thu hồi ánh mắt nhìn tuyết trắng trắng xóa ngoài cửa sổ, bưng chung rượu gốm sứ bạch ngọc hoa hải đường chứa nữ nhi hồng nhẹ nhàng uống một ngụm, mùi vị nồng đậm khiến hắn phát ra một tiếng thỏa mãn thở dài: “Văn Minh, ta không thể không nói, lão gia tử nhà các ngươi thủ đoạn rất cao minh* (cao siêu).
Văn Minh là tên tự Khương tiên sinh đặt cho Từ Tự Dụ.
Từ Tự Dụ lại không lạc quan như Phương Ký: “Chỉ sợ sự tình sẽ tụ lại ở trung tuần* (từ ngày 11-20 hàng tháng) tháng hai — nếu đệ không tính sai, người của Trần Bá Chi sẽ đến Yên kinh báo cáo công tác!”
Phương Ký cười lên ha hả: “Cho nên ta nói lão gia tử nhà các ngươi lợi hại — lúc này lãng phí miệng lưỡi với Đô Sát Viện, còn không bằng đợi Trần Bá Chi đến Yên Kinh kêu oan!”
Từ Tự Dụ không nhịn được bật cười: “Nhìn giọng điệu này của huynh, giống như một chút quan hệ với Đô Sát viện cũng không có?”
Phương Ký chỉ cười không nói.
Trong lòng Từ Tự Dụ khẽ động: “Huynh xin đổi địa phương rồi đúng không?”
Phương Ký khẽ gật đầu, sau đó cười nói: “Đoán xem ta đi đâu?”
Từ Tự Dụ nghĩ một lúc, cười nói: “Hồ Quảng* (Hồ Bắc, Hồ Nam, tên tỉnh thời Minh ở TQ)!”
Phương Ký không khỏi vỗ tay: “Văn Minh đoán rất chuẩn!”
“Huynh ít giả bộ ngớ ngẩn lừa đệ đi!” Từ Tự Dụ cười nói, “Đi nơi nào?”
“Làm Đồng Tri ở Võ Xương phủ.”
“Chúc mừng chúc mừng” Từ Tự Dụ bưng chén rượu, “Một bước lên chức lục phẩm.”
“Tóm lại là không phải chức quan nắm giữ một phương.” Mặc dù Phương Ký cao hứng, nhưng không đắc chí vừa lòng, “Muốn thăng chức tiếp, không nhậm chức quan phụ mẫu của châu huyện, chỉ sợ có chút khó. Lúc quan trọng, đệ thực sự phải giúp ta một tay!” Coi Từ Tự Dụ như bằng hữu, sẽ không khách sáo với hắn.
“Đó là đương nhiên.” Từ Tự Dụ cũng hi vọng con đường làm quan của Phương Ký thuận lợi, “Vậy đệ viết thư cho nhạc phụ.”
“Vẫn chưa phải lúc.” Phương Ký cười nói, “Đợi bên kia đã có chức vị trống rồi nói sau.”
“Cũng tốt!” Phương Ký có tính toán của mình, hắn phối hợp là được rồi. Từ Tự Dụ cười nói, “Đến lúc đó huynh thông báo một tiếng với ta là được.”
Phương Ký khẽ gật đầu, thấp giọng nói một cái tên: “... Bảo thủ, là quân cờ tốt.” Sau đó lại nói một cái tên, “Căm ghét như kẻ thù, cũng có thể dùng một chút.”
Từ Tự Dụ chắp tay: “Đa tạ Phương huynh.”
“Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn!” Phương Ký nâng chén, uống một hơi cạn sạch, đàm thơ luận văn, sắc trời dần tối, lúc này mới dẹp đường hồi phủ.
Từ Tự Dụ vừa đến cửa, lập tức đi đến chỗ của Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương mới từ chỗ Thuận Vương trở về, sắc mặt Từ Lệnh Nghi vẫn như cũ, Thập Nhất Nương uống một chút rượu mà mặt đỏ như quả đào.
Hai cha con đến phòng Đông Tiêu nói chuyện.
Từ Tự Dụ truyền đạt lại lời nói của Phương Ký, Từ Lệnh Nghi chỉ hơi gật đầu, nói một tiếng “Đã biết”, thần sắc tỏ ra rất bình thường. Từ Tự Dụ không khỏi có chút thất vọng, hành lễ chuẩn bị lui ra, đi tới cửa, nghe thấy phụ thân gọi hắn: “Văn Minh, con biết chiếu cố đệ đệ, rất tốt!”
Phụ thân gọi tên tự của hắn...
Từ Tự Dụ sửng sốt, cảm thấy khóe mắt đau xót, tầm mắt đột nhiên trở nên hơi mơ hồ.
Hắn vội vàng cúi đầu: “Con là ca ca, đó là điều nên làm.” Hành lễ vái chào, vội vàng đi.
Từ Lệnh Nghi ngồi ở sau Đại Thư Án im lặng một lúc lâu.
* * * * * *
Trở về trong phòng, tiểu nhi tử đã từ trong nội cung trở về, đang dựa vào bên cạnh thê tử nói nhẹ nhàng: “... Mấy lần đều đá hướng bên kia, may mà con thông minh, không đỡ lấy, lại để quả cầu đập vào đầu tên kia. Chỉ là Bát hoàng tử rất xui xẻo, mắt của đại công chú trừng rất lớn, dữ tợn không thể một ngụm ăn hắn. Tính tình tên kia cũng không tệ lắm, bị đập cũng không tức giận, người lớn lên càng anh tuấn, con thấy đại công chúa xấu hổ trốn ở sau lưng con, bỗng nhiên thay đổi bắt đầu nói chuyện nhỏ nhẹ. Nhất định là coi trọng người ta!”
Thập Nhất Nương ôm nhi tử: “Con còn biết những chuyện này?”
“Con không ngu ngốc!” Cẩn Ca Nhi bĩu môi kêu la, trông thấy phụ thân đi đến, vội vàng đứng lên, “Phụ thân, người về lúc nào vậy, cũng không phát ra tiếng, làm chúng con sợ kêu to một tiếng!”
Từ Lệnh Nghi khẽ gật đầu: “Có gặp Hoàng hậu nương nương hay không?”
“Gặp ah!” Cẩn Ca Nhi chần chừ ngồi bên cạnh Thập Nhất Nương, thấy ánh mắt của phụ thân dừng ở bả vai hắn, vội vàng xê dịch người, cách Thập Nhất Nương một nắm tay, “Còn thưởng cho con kim nguyên bảo của bốn trạng nguyên thi đỗ. Bảo con mùng sáu lại tiến cung một chuyến.”