Từ Lệnh Khoan, Từ Tự Truân, Từ Tự Giới đều ở ngoại viện giúp đỡ tiếp khách. Ngũ phu nhân cùng Anh Nương thì giúp Thập Nhất Nương tiếp khách ở nội viện. Khương thị thì an bài tiệc rượu, sai khiến bọn nha hoàn bưng trà, rót nước, các mama thu xếp các nha hoàn bà tử đi theo vào phòng nghỉ ngơi, cho đến thời gian cấm đi lại ban đêm, mọi người mới lục đục tản đi, khôi phục chút an bình.
Thập Nhất Nương có chút mệt mỏi, nằm tựa ở gối lớn trên Kháng gần cửa sổ, Hổ Phách bưng chén sữa dê nóng hổi đi vào “Phu nhân, Hầu gia giữ Vương đại nhân lại, ở thư phòng nhỏ nói chuyện, nhìn tình hình thì trong chốc lát chưa thể nói xong. Ngũ phu nhân phụng bồi Tam phu nhân cùng Đại thiếu phu nhân, Tam thiếu phu nhân thì đi đến chỗ Thái phu nhân, vấn an Thái phu nhân, chắc là phải về đi. Người thấy mệt mỏi thì trước hết cứ nghỉ ngơi đi!”. Vừa nói, nàng vừa nở nụ cười “Hiện tại mọi người đều biết, ngài là phụ nữ có thai, ngay cả hành động có chút không chu đáo, cũng không bị coi là thất lễ”.
Vừa mới tỉnh lại đã nghe được tin tức Cẩn ca nhi được phong tước Bá Gia, Giang Đô công chúa, Chu phu nhân, Hoàng tam phu nhân nối đuôi nhau tới, nàng ngay cả thời gian để hỏi cũng không có, có rất nhiều chuyện không hiểu đang muốn hỏi Hổ Phách. Nghe thấy vậy, chỉ đến ghế nhung bên cạnh Kháng cười nói “Ngươi bận rộn một ngày cũng ngồi nghỉ một lát đi, chúng ta vừa lúc trò chuyện”.
Hổ Phách cười trả lời, ngồi trên ghế nhung, tiện tay cầm lấy giỏ kim chỉ ở trên Kháng, giúp đỡ đem mấy sợi chỉ mảnh rối tung vuốt thẳng lại, thắt nút thòng lọng thả vào trong giỏ.
Thập Nhất Nương hỏi chuyện của Trường An “………..Lúc nào nghe được tin tức của hắn”
Lúc ấy chỉ lo lắng chuyện của Cẩn ca nhi, nên không lo lắng đến hắn.
“Trường An lần này những cũng dính được vinh quang của Lục thiếu gia” Hổ Phách cười nói “Kể là vẫn đi theo bên người Lục thiếu gia, lúc bắt được Đóa Nhan, hắn cũng ở đó, Tây Trữ Hầu nói hắn trung nghĩa, cố ý giúp hắn xin công trạng phong làm Thiên hộ, Hoàng thượng đã đồng ý, chờ sau này lúc ở ngọ môn cống hiến tù binh, Lại bộ và Công bộ sẽ có công văn chính thức ban xuống, đến lúc đó chúng ta phải thay đổi xưng hô với Trường An là Thiên hộ rồi!”. Sau đó cười nói “Ngay cả Bàng sư phụ, đi theo cũng được ban Bách hộ, có thể có vinh quang về nhà dưỡng lão rồi! Ngay cả Đại cô gia nhà chúng ta, người đã tiến cử Bàng sư phụ tương lai sau này ở Thương Châu cũng là người nhất ngôn cửu đỉnh”.
Tất cả mọi người sống xót sau tai nạn, đều có tiền đồ tốt, Thập Nhất Nương cũng vui mừng theo.
“Vậy thì được, vậy thì tốt”. Nàng cười nói “Nếu Trường An có cái gì bất chắc, ta làm sao có thể nhìn mặt Tân Cúc a!” Lại nói “Nàng có khỏe không?”.
Cho dù Tân Cúc lúc trước không biết, lúc nàng để Hổ Phách phân phó Vạn Đại Điển chuẩn bị xe ngựa cùng nàng đi Du Lâm, Tân Cúc khẳng định đã biết rồi.
“Tân Cúc tỷ tỷ lúc nghe nói không thấy Lục thiếu gia, Trường An cũng không có tin tức, đã khóc một ngày một đêm” Hổ Phách nói “Chờ qua lúc đau buồn, nói phải đi Từ Nguyên tự, ở trước mặt Bồ Tát quỳ thẳng xuống không đứng lên cầu xin Bồ Tát có thể phù hộ Lục thiếu gia cùng Trường An bình an vô sự, Tề Trữ sư thái nghe tin. Liền tới khuyên Tân Cúc tỷ tỷ nói Lục thiếu gia là người đại phú quý, Trường An đi theo Lục thiếu gia nhất định sẽ biến nguy thành an. Tân Cúc tỷ tỷ tâm lại càng chân thành, không chỉ có ăn chay còn phát nguyện, chỉ cần Lục thiếu gia cùng Trường An có thể bình an trở về, nàng sẽ quên năm trăm lượng bạc tiền dầu vừng, lập đàn bảy bảy bốn mươi chín ngày”. Vừa nói nàng nở nụ cười “Ngày hôm qua, khi nhân được tin tức, Tân Cúc tỷ tỷ rất vui mừng, nói chuyện cũng không lưu loát. Liền vội đến thăm hỏi ngài, lúc ấy ngài còn chưa tỉnh. Còn nói muốn đi Từ Nguyên tự tạ lễ thần, trước tiên đã đi Từ Nguyên tự, mai lại đến vấn an ngài sau”.
Đều là mẫu thân, Thập Nhất Nương tự nhiên có thể hiểu được tâm tình của Tân Cúc.
Thập Nhất Nương căn dặn Hổ Phách “Ngày mai ngươi chuẩn bị ngân phiếu năm trăm lượng bạc, chờ Tân Cúc tới đưa cho nàng bảo giúp ta đưa đến Từ Nguyên tự đi, coi như là ta cho nàng thêm tiền dầu vừng”.
Hổ Phách cười đáp lời “Vâng”.
Thập Nhất Nương hỏi Hoàng Tiểu Mao cùng Lưu Nhị Võ.
Hổ Phách vừa nghe thấy, vể mặt liền ảm đạm xuống.
Thập Nhất Nương trong lòng thoáng cái lộp bộp “Thế nào? Chẳng nhẽ hai người bọn họ….”
Hổ Phách gật đầu, khóe mắt xuất hiện thủy nước mắt gật đầu “Nói là đi tới bãi cát Thất tử gì đó liền…”. Nói được một nửa lại sợ Thập Nhất Nương thương tâm, hít hít lỗ mũi vội nói “Hầu Gia đã phái Triệu quản sự đi đến nhà của Hoàng Tiểu Mao và Lưu Nhị Võ rồi, đưa đến một ngàn lượng bạc còn nói sau này Lưu gia cùng Hoàng gia nếu có con em muốn vào phủ làm người hầu, sẽ nhận bọn họ trước, sau này nếu có chuyện khó khăn gì, cũng có thể đi tìm Bạch tổng quản xin giúp đỡ”.
Thập Nhất Nương trong lòng đau xót, nước mắt không ngăn được lại rơi xuống “Sau này chuyện Lưu gia cùng Hoàng gia ngươi để ý chút. Nếu ngoại viện an trí không chu đáo ngươi nói với ta”.
Hổ Phách gật đầu lia lịa, thấy nước mắt Thập Nhất Nương vừa lau lại rơi xuống, vội vàng xoay người đi vắt khắn ấm đi vào đưa cho Thập Nhất Nương, nói một vài lời để cho Thập Nhất Nương cao hứng “Lúc ngài ngủ, Hoàng thượng đã tới đây”.
Thập Nhất Nương nhớ lại lời nói nghe được lúc tỉnh lúc mê.
Như vậy xem ra không phải đầu mình hỗn loạn rồi!.
“Nghe nói không thấy Lục thiếu gia, Hoàng thượng cũng gấp” Hổ Phách nhận lấy khăn trong tay Thập Nhất Nương nhẹ giọng nói “Còn cải trang vi hành, đặc biệt đến thăm Hầu gia, nghe nói ngài mê man bất tỉnh, Hầu gia đang chiếu cố ngài, Hoàng thượng cũng không câu lệ, trực tiếp đi đến Thính Đường, nghe nói còn hướng về Hầu gia nhận lỗi”. Nàng đem những chuyện vui đùa trong phủ nói cho Thập Nhất Nương nghe “Ngày hôm qua Bạch tổng quản còn hỏi Hầu gia, chung trà, cái ghế Hoàng thượng đã dùng qua có muốn đặt ở Nhà thờ tổ hay không?”
Thập Nhất Nương nhưng cười không nổi, buồn bã nằm dựa trên gối lớn.
Hổ Phách thấy vậy, cũng thu lại nụ cười, nhỏ giọng hỏi nàng “ Phu nhân để nô tỳ phân phó tiểu nha hoàn múc nước vào cho ngài rửa mặt nhé. Khí trời rất nóng, tắm rửa cũng làm trên người mát chút ít”.
Thập Nhất Nương gật đầu, Hổ Phách nhỏ giọng phân phó nha hoàn đi vào hầu hạ, lại đứng bên cạnh giúp đỡ nàng thay quần áo, trải giường chiếu, cho đến lúc Thập Nhất Nương đi ngủ, lúc này mới cầm kim chỉ đi đến Thính Đường đứng trước ánh đèn bàn làm may vá.
Trống gõ canh ba, Từ Lệnh Nghi mới trở về.
Hổ Phách vội vàng nghênh đón.
“Phu nhân hôm này như thế nào?”. Từ lúc Thập Nhất Nương tỉnh lại, hai người con chưa nói chuyện nhiều, Từ Lệnh Nghi hỏi Hổ Phách.
“Buổi trưa ăn một chén cháo tổ yến, buổi tối dùng một chén cháo đỏ, còn ăn hai bánh bao chay”.
Có thể ăn là tốt rồi.
Từ Lệnh Nghi đi vào phòng.
Thập Nhất Nương nằm nghiêng ngủ thiếp đi.
Ánh đèn chiếu vào khuôn mặt như bạch ngọc của nàng, có vẻ đẹp an ổn tĩnh lặng, không giống như mấy hôm trước, lúc có hương an thần ngủ, trong mộng cũng khóc nức nở.
Hắn nhìn như trút được gánh nặng, rửa mặt một phen, rón rén lên giường, muốn như thường ngày giống nhau ôm nàng ngủ. Lại sợ làm nàng tỉnh giấc, hỏi chuyện Cẩn ca nhi…Hắn trả lời đúng sự thật, chỉ sợ nàng lại không ngủ được, hắn không trả lời đến lúc đó Cẩn ca nhi trở lại nàng lại cảm thấy hắn lừa gạt nàng…Nghĩ tới nghĩ lui, hắn đem chăn đệm ở bên người nàng mở ra, nhẹ nhàng mà chui vào.
Thập Nhất Nương ngủ không sâu, Từ Lệnh Nghi mới hành động nàng đã tỉnh.
Đầu tiên là giấu nàng tin tức của Cẩn ca nhi. Chờ Cẩn ca nhi bình an trở về, một câu hắn cũng không nói với nàng đã đi ngoại viện, bây giờ trở về phòng, vẫn cùng nàng ngăn cách ngủ như ranh giới Sở Hán….
Nghĩ tới đây trong lòng nàng không khỏi lạnh lùng “Hừ” một tiếng, phát tính không để ý tới hắn.
Hôm sau lúc Thập Nhất Nương rời giường Từ Lệnh Nghi đã sớm dậy không đợi nàng, đang ngồi ở trên Đại kháng gần cửa sổ ở Tây thứ gian dùng đồ ăn sáng, thấy nàng nhàn nhạt nói “Nàng đã tỉnh” Sau đó dặn dò với nàng “Trong lúc nàng mê man không tỉnh, Thái hậu nương nương cùng Hoàng hậu nương nương đã phái nội thị đến thăm hỏi, còn có cả Giang Đô công chúa, Ung Vương phi, cùng Thuận vương phi tự mình đến thăm nàng, hiện tại Cẩn ca nhi không có chuyện gì rồi, mấy chỗ này nàng cũng nên đi chào hỏi mới được”.
Thập Nhất Nương gật đầu “Dạ”, ngồi xuống giường gạch đối diện với Từ lệnh Nghi.
Lãnh Hương vội vàng bưng cháo tổ yến đi vào.
“Có gã sai vặt chạy tới báo “Hầu gia, Ung vương gia tới”.
Từ Lệnh Nghi có chút ngoài ý muốn, ngập ngừng nói “Đến sớm như vậy”, sau đó hướng gã sai vặt gật đầu, hai ba miếng đem hai bánh bao trước mặt ăn hết, đối với Thập Nhất Nương nói “Nàng ăn từ từ” rồi vội vã đi ngoại viện.
Thập Nhất Nương “Dạ” một tiếng, sắc mặt bình tĩnh dùng tiếp bữa sáng.
Văn di nương cười tươi cùng Kiều Liên Phòng hờ hững đến vấn an nàng.
“Lục thiếu gia nhà chúng ta đúng là lợi hại” Văn di nương vẫn giống như trước đây, một phần tốt thì nói làm năm phần, cung kính nói với Thập Nhất Nương “Tỳ thiếp thấy mười lăm tuổi dựa vào quân công được phong tước Bá Gia, trừ những người từ thời Long khai quốc lập được công lớn, Lục thiếu gia nhà chúng ta chỉ sợ là đệ nhất nhân dưới Đại chu triều”.
Kiều Liên Phòng miễn cưỡng lộ ra nụ cười, phụ họa nói “Lục thiếu gia là đệ nhất nhân”.Hoặc là không quen nói lời như vậy, ngữ khí của nàng có chút cứng rắn.
Thập Nhất Nương khách khí cùng các nàng hàn huyên “Cũng là nhờ có Đại cô gia đề cử Bàng sư phụ, không có hắn làm sao có công phu quyền cước như vậy”.
Văn di nương cười tươi như hoa.
Khương thị, Anh Nương mang theo hài tử tới.
Ngày hôm qua phải tiếp khách, tất cả mọi người không kịp nói gì, hôm nay mọi người trong nhà mới líu ríu khen Cẩn ca nhi, náo nhiệt như lễ mừng năm mới.
Có tiểu nha hoàn đi vào bẩm “Tân Cúc đã tới”.
Nàng là thị tỳ của Thập Nhất Nương, ở Từ gia có thể diện, Khương thị cũng vậy, Anh Nương cũng vậy, đối với nàng đối xử khách khí ba phần, cười chúc mừng nàng, Trường An sắp được phong Thiên hộ, nhi tử hết cơn cơ khổ đến ngày sung sướng, nàng vui sướng không cách nào che dấu, cũng không muốn che dấu, hướng Thập Nhất Nương cảm ơn tri ân dìu dắt của Cẩn ca nhi, Thập Nhất Nương hỏi nàng chuyện Từ Nguyên tự, Hổ Phách cầm ngân phiếu đi ra ngoài cười lớn, tăng thêm vài phần không khí vui mừng.
Đến xế chiều lại có tin tức tới, sẽ hiến tù binh ở ngọ môn vào ngay mùng một tháng bảy.
Lập tức có thể nhìn thấy nhi tử rồi!
Thập Nhất Nương vừa mừng vừa sợ, phân phó A Kim cùng Tùy Phong thu dọn sân, kêu phòng may thêu làm gấp y phục cho Cẩn ca nhi, cùng Hổ Phách đi phòng bếp, sớm cho phòng bếp chuẩn bị ít cá muối, hải sâm…nguyên liệu nấu ăn, đến lúc đó mở tiệc chiêu đãi dùng…Khương thị an tĩnh theo sau hầu hạ.
Vợ Viên Bảo Trụ cũng vui vẻ ra mặt.
Viên Bảo Trụ không khỏi trêu ghẹo thê tử “Được Thái phu nhân thưởng cho mười lạng bạc, quả nhiên làm việc cũng nhanh nhẹn không ít”
Sau khi biết chuyện Cẩn ca nhi được phong tước Bá gia, các quản sự đứng đầu đều được thưởng hai mươi lạng bạc, giống như Viên Bảo Trụ cũng được thưởng mười hai lạng.
“Chàng a, toàn cơ bắp” Vợ Vương Bảo Trụ nghe thấy vậy liền trợn mắt nhìn hắn một cái “Ta đây là vui mừng cho Tứ thiếu phu nhân!”. Nói tới đây, ánh mắt nàng trở nên ôn hòa không ít “Lục thiếu gia có tước vị, sau này tất nhiên sẽ tự lập môn hộ.”
Cứ như vậy tức vị Vĩnh Bình Hầu Từ Tự Truân sẽ nắm chắc.
Lời nói như vậy không thể nói ra ngoài.
Viên Bảo Trụ cùng thê tử liền cười giỡn “Nàng cũng đừng quên trong bụng phu nhân còn có một”.
“So sánh với Đình ca còn nhỏ hơn” Vợ Viên Bảo Trụ liền cười nói “Chờ hắn lớn, thế tử gia của chúng ta đã sớm đứng vững vàng”. Vừa nói vừa không khỏi nhẹ nhàng thở dài “Không nghĩ tới sẽ có kết quả như vậy”.
Rất là cảm khái.
Viên Bảo Trụ không có lên tiếng.
Gia hòa vạn sự hưng, huynh đệ Từ gia đều có tiền đồ, sau nay Từ gia chỉ có thịnh vượng hơn.