Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 107



Edit: voi còi

Ánh nắng ấm áp theo ngoài cửa sổ chiếu vào, Hạ Thính Ngưng khẽ nhúc nhích thân mình đau nhức, lúc lơ đãng đụng chạm đến một cái thân hình ấm áp khác. Nhẹ nhàng mở mắt, nhìn đến dung nhan ôn nhã tuyệt mỹ trước mặt, mặt không khỏi hơi hơi đỏ hồng, nam nhân này, quả thực đẹp mắt đến quá đáng.

Hạ Thính Ngưng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, đã gần đến thời gian bữa tối, nàng lại còn cùng hắn đồng loạt ở trong ổ chăn. Người khác nghĩ cũng biết bọn họ đều làm chuyện tốt gì. Đợi đến khi dùng bữa, nàng nên thế nào đối mặt với ánh mắt bỡn cợt của bọn hạ nhân.

Nghĩ vậy, Hạ Thính Ngưng nhịn không được khẽ trừng mắt nhìn Bách Lí Dung Cẩn liếc mắt một cái, đều là hắn không tốt. Ban ngày ban mặt...

Có lẽ là cảm thấy oán niệm của Hạ Thính Ngưng, Bách Lí Dung Cẩn còn trong ngủ say nhẹ nhàng mở đôi mắt xinh đẹp hẹp dài, đang nhìn đến Hạ Thính Ngưng ngủ ở bên cạnh hắn, không khỏi lộ ra một chút tươi cười vô cùng tốt xem.

Vươn tay qua ôm lấy thân hình ôn nhuyễn, hai má trắng noãn như ngọc của Bách Lí Dung Cẩn khẽ cọ Hạ Thính Ngưng nói “Ngưng Nhi, ngủ ngon giấc không?” Trong thanh âm mang theo ý tứ thỏa mãn.

Cảm giác được trên mặt truyền đến xúc cảm tinh tế cùng ấm áp, Hạ Thính Ngưng nhất thời liền một chút bất mãn, thấp giọng lung tung trả lời. Trừ bỏ đợi còn muốn đối mặt ánh mắt ái muội của bọn hạ nhân ra, không thể phủ nhận, buổi chiều nay nàng vẫn là ngủ được vô cùng tốt.edit: voi còi

Bách Lí Dung Cẩn cầm tay tay nàng càng thêm nắm thật chặt, thân mình hai người cũng càng thêm gần sát vào nhau. Cảm thấy đối phương không có một chút ý tứ muốn đứng dậy, Hạ Thính Ngưng nhịn không được vươn tay khẽ đẩy hắn nói “Dung Cẩn, nên đứng dậy.”

Cả một buổi chiều đều ở trong phòng, hiện tại đều đến thời gian dùng cơm tối, nếu không dậy nổi thân, không bị bọn hạ nhân chê cười mới là lạ.

Bách Lí Dung Cẩn cười yếu ớt  nói “Ngủ tiếp một lát đi, nàng luôn luôn không đều phải ngủ thật lâu.”

Thành thân hơn phân nửa tháng, hắn đã xem như thăm dò thói quen nghỉ ngơi của Ngưng Nhi. Thời gian rảnh rỗi nàng luôn sẽ ngủ một giấc, đặc biệt cùng hắn thân thiết qua đi, cách sáng sớm nàng đều sẽ lại xoay người ngủ tiếp. Bộ dáng ngây thơ  bộ khiến hắn nhịn không được lại quấn quýt si mê.

Hạ Thính Ngưng nghe vậy lại liếc mắt khẽ cáu hắn, lầu bầu nói “Ban ngày tuyên dâm, để ý ngự sử tấu chàng một quyển.”

Cái gì kêu nàng luôn luôn đều ngủ lâu, nếu không phải là hắn, nàng làm sao có thể mệt đến.

Bách Lí Dung Cẩn nhất thời bật cười, dung nhan ôn nhuận khẽ tới gần Hạ Thính Ngưng, khẽ mút lấy vành tai xinh xắn của nàng nói “Ngưng Nhi đều nói như vậy, ta không tọa thực tội danh này tựa hồ không tốt.”

Chỗ vành tai truyền đến cảm giác khiến Hạ Thính Ngưng không khỏi một trận sợ run, chỗ này luôn luôn là điểm mẫn cảm của nàng, mỗi lần bị đụng chạm đều sẽ khiến nàng nhịn không được run rẩy lui ra.

Hắn thế nào còn muốn tọa thực tội danh gì, đây rõ ràng chính là tái phạm, Hạ Thính Ngưng khinh trừng mắt Bách Lí Dung Cẩn. Lại cứ tay đối phương mang theo xúc cảm ấm áp còn chạy ở trên người nàng, điều này làm cho Hạ Thính Ngưng không khỏi vội vàng bắt lấy tay hắn nói “Đừng, lại không đứng lên, thật muốn làm cho người ta chê cười.”

Bách Lí Dung Cẩn cuối cùng vẫn là thu tay, sau khi khẽ hôn nàng một chút, lúc này mới đứng dậy vì Hạ Thính Ngưng chỉnh lại xiêm y hỗn độn.

Hai người xuống giường mặc chỉnh tề xong, Bách Lí Dung Cẩn mới phân phó hạ nhân truyền cơm.

Trong khi dùng bữa, Hạ Thính Ngưng vừa cắn thịt hươu Bách Lí Dung Cẩn gắp cho nàng vừa trợn tròn mắt hỏi “Hôn sự của đại cô nương đã định xuống sao?”

Nghe được chuyện của người này, ánh mắt Bách Lí Dung Cẩn có vẻ cực kì đạm mạc, chỉ khi đối mặt với Hạ Thính Ngưng mới khôi phục lo lắng “Ừ, đã định ra rồi, mấy ngày nữa nhà trai sẽ gặp tiến đến hạ sính.”

Nhanh như vậy? Hạ Thính Ngưng nhất thời khó nén kinh ngạc, lại tiếp tục tò mò hỏi “Định là nhà ai?”

Bách Lí Dung Cẩn thản nhiên nói “Đích thứ tử của tam phẩm Niên đại nhân.”edit: voi còi

“Niên đại nhân?” Hạ Thính Ngưng trong mắt lóe quang mang tò mò.

Bách Lí Dung Cẩn ôn thanh nói “Phải, nguyên quán của Niên đại nhân ở Thương Châu, lần này hồi hương đổi đi nơi khác, sẽ không quay lại kinh đô.”

Thì phải nói là Bách Lí Lộ Dao gả đi qua, sẽ rất khó trở về rồi. Địa phương Thương Châu kia, nhưng có tiếng đường sá xa xôi, cho dù ngồi xe ngựa, cũng muốn tiêu tốn thời gian vài tháng đâu. Hạ Thính Ngưng âm thầm suy nghĩ.

Trách không được nhanh như vậy liền định tốt ngày hạ sính, chuyện ngoại phóng quan viên*, tựa hồ muốn ở quy định trong một thời gian phải đến địa phương tiền nhiệm mới. Bởi vậy, ngày Bách Lí Lộ Dao xuất giá cũng sẽ không quá xa.

*Ngoại phóng quan viên: điều động một số quan viên về các địa phương làm việc.

Hạ Thính Ngưng hơi hơi lắc lắc đầu, bỏ các loại ý tưởng trong đầu qua một bên. Quên đi, chờ đối phương gả đi ra ngoài, liền sẽ không lại cùng nàng có cái gì liên quan. Hiện nay vẫn là trước giải quyết Hứa di nương rồi lại nói.

Bách Lí Dung Cẩn phái ra ám vệ giám thị, mấy ngày sau Trần ma ma rốt cục lại có hành động.

Vài cái ám vệ không dám đả thảo kinh xà, một đường âm thầm đi theo vào Bách Lí phủ. Rốt cục tìm hiểu đến tin tức không muốn người biết.

Thanh Lan viên, Hạ Thính Ngưng thập phần kinh ngạc  nói “Chàng là nói, Trần ma ma đến Bách Lí phủ đưa ngân phiếu cho Bách Lí lão phu nhân?”

Bách Lí Dung Cẩn sắc mặt trầm tĩnh ngồi ở trên ghế, nhàn nhạt gật đầu nói “Phải, theo ám vệ báo lại, Trần ma ma đầu tiên là đến sân của Hứa di nương, sau khi gặp mặt lại cầm ngân phiếu đi một chuyến Bách Lí phủ giao cho Bách Lí lão phu nhân. Ám vệ nói nghe lời nói trong lúc đối thoại của bọn họ, loại tình huống này cũng không phải lần đầu tiên phát sinh.”

Hạ Thính Ngưng nghe vậy lập tức nhíu mày nói “Nói như vậy, Hứa di nương thật là có nhược điểm nằm ở trong tay đối phương, mới có thể trường kỳ nhận đến đến uy hiếp từ Bách Lí phủ.”edit: voi còi

Nàng cũng sẽ không hồn nhiên cho rằng Hứa thị là vì hiếu thuận lương thiện, muốn hòa dịu quan hệ giữa Bách Lí phủ cùng vương phủ mới có thể lần lượt đưa bạc cho đối phương. Nếu không có nhược điểm bị người ta đắn đo ở trong tay, ai sẽ ngu xuẩn mà đem từng bó lớn ngân phiếu ra bên ngoài như vậy.

Càng miễn bàn, Hứa thị này còn từng đã là tỳ nữ hạ đẳng của Bách Lí phủ, lúc đó hầu hạ mẫu thân ruột không chịu sủng của phụ vương, sẽ không chịu đến làm khó dễ cùng khi nhục mới là lạ. Hứa thị cũng không phải thánh mẫu hạ phàm, nào có tấm lòng rộng lớn mang đi bao dung người Bách Lí phủ như vậy.

Giọng nói thanh lãnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng) của Bách Lí Dung Cẩn vang lên “Ừ, Hứa di nương cho Bách Lí phủ ngân phiếu cũng không thiếu, ta nghĩ bà ta chắc vì điều này, mới có thể muốn nhập cổ phần cửa hàng của nàng.”

Theo ám vệ nói, chồng ngân phiếu kia ít nhất cũng có mấy ngàn lượng. Một cái di nương  tiền tiêu hàng tháng có được bao nhiêu bạc, nhưng Hứa di nương này lại lấy được nhiều ngân lượng ra như vậy, có thể thấy được đối phương có không ít phương pháp kiếm tiền.

Hạ Thính Ngưng hơi hơi nhíu mày nói “Nói như vậy, vậy bà ta chắc không chỉ có thu vào từ một cái thôn trang. Có lẽ lúc trước bà ta còn từng dùng danh nghĩa của vương phủ ở ngoài vơ vét của cải cũng không nhất định.”

Dù sao doanh thu của một cái thôn trang cũng có hạn, đương nhiên, ngoại trừ những thôn trang dưới tên nàng. Nhưng theo nàng hiểu biết, các thôn trang khác làm ăn tốt doanh thu hàng năm cũng chỉ có ba bốn ngàn lượng, lần này đối phương liền mấy ngàn lượng chi ra ngoài, khẳng định không chỉ có một cái chiêu số kiếm tiền như vậy.

Bách Lí Dung Cẩn thần sắc lạnh lùng “Rất có khả năng này, chuyện này ta sẽ mau chóng đi thăm dò, bằng không ngày sau một khi không xem xét kỹ bị người có tâm lấy đến lợi dụng, đối với vương phủ cũng là một cái uy hiếp.”

Nếu như bị hắn tra được xác thực, vậy Hứa di nương tuyệt đối không thể lưu.

Hạ Thính Ngưng vừa nghi hoặc nói “Dung Cẩn, chàng cảm thấy, Bách Lí lão phu nhân trong tay nắm nhược điểm của Hứa di nương sẽ là cái gì đây?” Cư nhiên có thể khiến bà ta không thể không đem bó lớn bạc đưa cho đối phương, lấy cái này đến ngăn chặn miệng của bọn họ.

Bách Lí Dung Cẩn mi tâm nhíu lại “Tuyệt đối sẽ không phải chuyện tốt gì.” Trong tòa nhà lớn việc ngấm ngầm xấu xa rất nhiều, có thể khiến Hứa di nương ngàn che vạn giấu như vậy, sợ là cái gì cực kỳ không thể nhìn thấy ánh sáng.

Dừng một chút, Bách Lí Dung Cẩn lại nói “Ta sẽ sai ám vệ tiếp tục âm thầm giám thị, có lẽ có thể thám thính ra chút gì đó.”

Hạ Thính Ngưng hai tay chống hai má nói “Ta lại cảm thấy không bằng để ám vệ đi giám thị Bách Lí lão phu nhân một chút, có lẽ có thể thám thính ra bí mật này đâu.”

Trên tivi không phải đều diễn như vậy sao, trong thâm trạch lão thái thái tổng yêu cùng lão ma ma bên người mình đàm luận bí mật. Để ám vệ tiến đến ôm cây đợi thỏ cũng khó không thể.

Bách Lí Dung Cẩn mỉm cười “Cũng tốt, biện pháp của Ngưng Nhi luôn khôn khéo thực sự.”

Hạ Thính Ngưng mím môi cười khẽ, lại để sát vào hắn nói “Vậy chỗ của phụ vương? Có cần phải nói trước với ông không?” Dù sao Hứa di nương đến cùng còn cùng phụ vương còn có chút tình cảm ở đó, có phải rào đón trước hay không.

Bách Lí Dung Cẩn nhẹ nhàng lắc đầu “Thế thì không cần, chỉ cần tra ra Hứa di nương đến cùng là vì gì bị Bách Lí phủ quản chế, vậy thì phụ vương không có vấn đề gì.”

Chỉ liền chuyện Hứa di nương dám can đảm đưa bạc cho Bách Lí phủ, phụ vương liền tuyệt sẽ không lại khoan thứ cho bà ta. Ai chẳng biết nói lúc trước nãi nãi qua đời cùng vị Bách Lí lão phu nhân kia có quan hệ rất lớn.

Hạ Thính Ngưng gật đầu tỏ vẻ hiểu được, chỉ cần nhanh chóng điều tra rõ việc này, Hứa thị bị trừ, coi như là nhổ một tai hoạ ngầm bên trong rồi.

Ngày sau, đích thê Tiền thị của Niên đại nhân tới cửa, mang theo một nâng lại một nâng sính lễ tiến đến hạ sính.

Tĩnh vương phi đối với biểu hiện của Tiền thị rất hoan nghênh, dù sao thứ nữ Bách Lí Lộ Dao này đã trở thành một khối tâm bệnh của bà. Bây giờ cuối cùng là định ra việc hôn nhân, lại là xa gả, nếu như không ngoài ý muốn, đời này xem như không cần gặp lại mặt tăng thêm ngột ngạt.

Điều này sao bà có thể không cảm thấy cao hứng đâu, đối với Tiền thị sắp muốn dẫn thứ nữ không bớt lo kia, Tĩnh vương phi đương nhiên là biểu hiện ra mười phần hoan nghênh cùng nhiệt tình. Edit: voi còi

Sau khi nhận được sính lễ, Tĩnh vương phi cũng chỉ là tượng trưng nhìn nhìn, cũng không biểu lộ ra cái gì bất mãn. Chỉ cần đối phương có thể đem Bách Lí Lộ Dao mang đi, bà quan tâm sính lễ làm cái gì. Dù sao đều là muốn tính cả đồ cưới cùng nhau tiễn bước.

Tiền thị gặp Tĩnh vương phi cũng không có ý soi mói sính lễ, trong lòng nhất thời đại định, hoàn hảo, Niên phủ nhà bà tuy rằng là chính tam phẩm quan gia, nhưng đối tượng kết thân cũng là Tĩnh vương phủ quyền thế thật lớn, chẳng sợ bọn họ cầu cưới là thứ nữ của vương phủ, nhưng này cũng không phải những người khác tùy tiện có thể đặt lên. Bởi vậy Tiền thị mới tồn một chút ý không yên.

Đợi sau khi hai người đồng loạt ngồi xuống, Tĩnh vương phi liền cùng đối phương thương lượng ngày thành thân. Ở bà xem ra, đương nhiên là càng nhanh càng tốt.

Mà Tiền thị lại nhân Niên đại nhân không lâu sẽ cùng cả nhà xa phó Thương Châu nhậm chức, tự nhiên cũng là muốn sớm đem việc hôn nhân làm.

Hai người ăn nhịp với nhau, lập tức liền định một ngày tốt gần nhất rồi.

Lại nói Bách Lí Lộ Dao sắp trở thành tân nương rốt cục thoát ly cuộc sống ni cô ở am ni cô, bị một chiếc xe ngựa tiếp trở về Tĩnh vương phủ. Nhưng nàng lại không biết chính mình đã định ra việc hôn nhân rồi, còn tưởng rằng là Tĩnh vương gia rốt cục tưởng nữ nhi là nàng, nhịn không được tưởng niệm có thế này mới đem nàng đón trở về.

Này không Bách Lí Lộ Dao đáy lòng còn mỹ tư tư nghĩ phải như thế nào ban đổ Hạ Thính Ngưng, vãn hồi hình tượng nhu thuận ở trước mặt Tĩnh vương gia.

Lại không nghĩ rằng vừa mới vào phủ, đã bị hạ nhân mang trở về phòng ở trong viện, không chỉ không thể ra cửa phòng nửa bước, liền ngay cả tỳ nữ bên người cũng đều không thể ở này bên cạnh hầu hạ. Một ngày ba bữa đều có chuyên gia đưa đi, cuộc sống trôi qua là mười phần giam lỏng.

Bách Lí Lộ Dao kinh hãi, hô to muốn gặp Tĩnh vương gia, lại không người để ý tới yêu cầu của nàng. Bởi vì mệnh lệnh này, chính là Tĩnh vương gia hạ, ông lo lắng nữ nhi của mình ở trước khi xuất giá còn có thể ép buộc ra yêu thiêu thân gì, cho nên ra lệnh đem giam cầm lên.
— QUẢNG CÁO —