Thứ Nữ Đương Gả: Nhất Đẳng Thế Tử Phi

Chương 52: Cướp đoạt sính lễ [ hạ ]



Lê viện, Hạ Thính Ngưng đang nằm ở trên giường an an ổn ổn ngủ.

Đột nhiên, Vãn Ngọc gào to chạy vào “Tiểu thư tiểu thư, ngài mau tỉnh lại nha, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Dứt lời túm lấy Hạ Thính Ngưng một trận nhẹ lay động.

Hạ Thính Ngưng cau mày bị bừng tỉnh, mở đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn về phía Vãn Ngọc nói “Đây là như thế nào, xảy ra chuyện lớn gì?”

Vãn Ngọc vội vàng nói “Tiểu thư, ngài mau đứng lên nha, Tĩnh vương phủ phái người đến hạ sính, Lí phu nhân muốn đem sính lễ của ngài đều khóa vào trong phủ khố (nhà kho trong phủ) đấy.”

Hạ sính? Khóa vào phủ khố? Hạ Thính Ngưng cả kinh, người đã tỉnh hơn phân nửa, xốc chăn mềm mại ấm áp lên đứng dậy nói “Đây là có chuyện gì?”

Người Tĩnh vương phủ tiến đến hạ sính cư nhiên không có người đến Lê viện tới báo tin.

Vãn Ngọc lấy xiêm y qua vừa hầu hạ Hạ Thính Ngưng mặc vào vừa nói “Còn không phải Lí phu nhân, bà ta cư nhiên phái người canh chừng Lê viện. Không cho người đi tới báo tin. Nếu không phải là nô tì muốn ra phủ đi mua mấy thứ, lại nhìn người bên cạnh Lí phu nhân đang canh giữ ở ngoài Lê viện, cảm thấy rất kỳ quái. Liền để Lục Vu đi qua cuốn lấy đối phương, vụng trộm chạy đi ra ngoài. Đến tiền thính mới biết được Lí phu nhân đang muốn thay tiểu thư ngài tiếp thu sính lễ đâu, còn nói muốn khóa vào trong phủ khố đi. Nên mới không lưu mag chạy nhanh trở về nói cho ngài. Lí phu nhân này thật sự là quá xấu rồi, rõ ràng chính là muốn nuốt hết sính lễ của tiểu thư ngài thôi.”

Khi nói chuyện, Vãn Ngọc đã tay chân thập phần lưu loát giúp Hạ Thính Ngưng mặc xiêm y, lại cài cái trâm cài đầu, lại thêm vào một ít trang sức nhỏ.

Hạ Thính Ngưng rửa mặt, súc miệng, có thế này mới khoác thêm áo khoác da hồ tinh xảo hoa lệ hướng tiền thính Hạ phủ đi đến.

Vừa vừa ra cửa viện, liền gặp Lục Vu đang cùng một bà tử dây dưa. Đối phương sống chết ngăn đón không cho Lục Vu đi ra ngoài.

Sắc mặt Hạ Thính Ngưng lạnh lùng, thẳng tắp đi qua.

Lục Vu mắt thấy Hạ Thính Ngưng đến, vội vàng quỳ gối hành lễ nói “Tiểu thư.”

Bà tử kia vừa thấy Hạ Thính Ngưng đến, liền lập tức thay đổi sắc mặt. Run run rẩy rẩy nói “Nhị, nhị tiểu thư.”

Trời ạ, nhị tiểu thư này đi ra như vậy? Sao mụ liền không hay ho như vậy, nhưng lại chết tử tế không xong thật sự bị nhị tiểu thư đánh lên. Mụ cũng không tưởng tượng Tiền ma ma như vậy nằm ở trên giường đã đánh mất nửa cái mạng a.

Hạ Thính Ngưng cười yếu ớt nói “Lục Vu, nếu bà tử này đã thích Lê viện như vậy, lại sống chết ở tại đây không chịu đi. Vậy ngươi liền đem người mời vào đi, cẩn thận chiêu đâĩ bà ta. Như cũ, cho bà ta năm mươi bản tử.”

Bà tử sợ tới mức chân mềm nhũn, thiếu chút nữa liền ngã ở tại trên đất, khóc hô nói “Nhị tiểu thư tha mạng a, lão nô cũng không dám nữa.” Vốn là tưởng tham chút trọng thưởng mà phu nhân hứa hẹn, nghĩ liền canh giữ một hồi như vậy, sẽ không có việc gì. Mà lúc này mạng nhỏ của mụ rất nhanh sẽ khó giữ được nha.

Hạ Thính Ngưng không để ý, trực tiếp vòng qua đối phương mang theo Vãn Ngọc tránh ra, còn lại đều có Lục Vu đi xử lý.

Một đường đi đến tiền thính Hạ phủ, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng nói của Lí thị “Thân mình nhị nha đầu khó chịu, không thể gặp khách.......”

Hạ Thính Ngưng ngoéo khóe môi một cái, nàng mới vừa tỉnh ngủ, giường cao gối mềm, tinh thần rất tốt. Sao đến miệng Lí thị này liền biến thành nàng thân mình khó chịu lợi. Hơn nữa, hôm nay đối phương còn không đặt chân qua Lê viện, sao chỉ biết thân mình nàng không tốt, cũng không phải có Thiên lý nhãn (mắt nhìn ngàn dặm) hoặc Thuận Phong Nhĩ (tai nghe tám hướng). Nhưng mà mới hai ngày không thấy, bản lãnh trợn mắt nói nói dối thật đúng là sở trường.

Hạ Thính Ngưng lững thững đi vào, bọn hạ nhân đang muốn muốn động thủ chuyển sính lễ vừa thấy Hạ Thính Ngưng đến, tất cả đều sững sờ cương cứng ở tại chỗ, không biết nên như thế nào cho phải.

Bọn họ cũng biết những sính lễ này đều là của nhị tiểu thư, nghe được lời vừa rồi của phu nhân, trong lòng cũng đều hiểu được phu nhân sợ là muốn tham phần sính lễ này của nhị tiểu thư đi. Hiện tại chính chủ đến, hạ nhân như bọn họ đến cùng còn muốn dựa theo ý tứ của phu nhân đi làm hay không nha? Phải biết rằng, nhị tiểu thư này cũng không phải là dễ chọc, lần trước theo Lê viện truyền ra đến tiếng kêu thê thảm, trong lòng bọn họ đều vẫn còn sợ hãi đấy.

Trầm ổn bước vào đại sảnh, Hạ Thính Ngưng lạnh lùng nhìn về phía Lí thị nói “Không biết phu nhân là nghe ‘Tiểu nhân’ nào bịa đặt sinh sự, nói ta thân mình khó chịu?”

Nghe được giọng nói của Hạ Thính Ngưng, Lí thị cứng ngắc quay đầu lại. Này, tiểu chân này sao lại tới đây, không phải bà phái người xanh giữ Lê viện sao. Bà tử kia đâu, lại trôm dùng mánh lới gì đây, cư nhiên đem người phóng ra.

Hạ Thính Ngưng nhìn vẻ mặt Lí thị, tựa hồ đoán được đối phương đang suy nghĩ cái gì, bên môi nhàn nhạt giơ lên một tia độ cong nói “Phu nhân là đang nghĩ bà tử đang nghĩ bà tử canh giữ ở Lê viện đi đâu vậy phải không? Ta coi mụ ta hính như rất thích Lê viện, luôn luôn đứng ở cửa viện không đi. Ta sai người mời mụ ta vào viện rồi, hiện tại đều có người đang ân cần tiếp đón mụ ta rồi.”

Lí thị nghe nói như thế, trên mặt nhất thời biến hóa một trận xanh một trận trắng. Tiểu chân chết tiệt này, đã biết bà phái người đi, hơn nữa cư nhiên lại giống lần trước động thủ.

Hạ Thính Ngưng nhàn nhạt phiết Lí thị liếc mắt một cái, đợi lại thu thập bà ta. Thuận thế quay đầu nhìn về phía Lý ma ma đứng ở một bên.

Lý ma ma mắt thấy nữ tử xuất trần thoát tục vừa mới vào cửa, song đồng tiễn thủy (hai mắt như nước), xỉ như biên bối, dáng vẻ cùng khí chất dường như hồn nhiên thiên thành, vừa thấy chính là danh môn khuê tú cực có hàm dưỡng.

Trong lòngý ma ma âm thầm sợ hãi than, thật không nghĩ tới, Hạ phủ này nhưng lại sẽ có một tiểu thư khí chất xuất chúng, cử chỉ thanh nhã như vậy. Tuy rằng là thứ nữ, nhưng chỉ cần không có người nói, ai sẽ có thể đem nữ tử như vậy xem thành là thứ nữ lên không được mặt bàn, hẹp hòi đâu. Ánh mắt của thế tử quả thật là độc đáo, lúc này vương phi nhưng là lo lắng vô ích rồi.

Nhìn đến ánh mắt đối phương vọng tới, sáng trong, khiến người không dám nhìn thẳng. Theo bản năng Lý ma ma hành lễ nói “Hạ tiểu thư. Lão nô là Lý ma ma bên người vương phi, hôm nay phụng mệnh vương phi đến đây hạ sính.”

Bà vừa mới nghĩ làm sao ngăn cản Hạ phu nhân kia, để đối phương đem vị nhị tiểu thư này mời ra đây. Không nghĩ tới người ta liền tự mình đi tới.

Hạ Thính Ngưng cười yếu ớt gật gật đầu “Thì ra là Lý ma ma, làm phiền ma ma đến đây một chuyến. Bởi vì có việc trì hoãn, để ma ma đợi lâu.”

Ngữ khí không kiêu ngạo không siểm nịnh, vừa không xem nhẹ chính mình, cũng không có nửa phần ý lấy lòng. Cũng chỉ có đích nữ danh môn vọng tộc mới có dáng vẻ cùng cấp bậc lễ nghĩa tốt như vậy.

Lí ma ma không khỏi âm thầm gật đầu, ban đầu bà còn lo lắng nhị tiểu thư Hạ phủ này có phải sẽ có cùng một cái đức hạnh giống Hạ phu nhân kia hay không đây, không nghĩ tới nhưng là tự bà nghĩ nhiều, quả nhiên hay là muốn nhìn thấy người thật mới có thể kết luận nha.

Vươn tay lấy danh mục sính lễ trong lòng có lễ đẩy tới, nói “Hạ tiểu thư, đây là danh sách Tĩnh vương phủ đưa tới sính lễ. Còn mời ngài xem qua. Mặt khác, hôn kỳ cũng đã định xuống, ngay tại mùng sáu tháng ba.”

Hạ Thính Ngưng vươn đôi tay thon thon tinh tế, đem danh mục sính lễ nhận lấy, tùy ý nhìn vài lần, lại quay đầu nhìn về phía rương sính lễ đầy đất mở ra, chỉ cười cười nói “Không cần, làm phiền ma ma để cho người ta đem những thứ này đều nâng đến Lê viện đi thôi. Vãn Ngọc, ngươi đi dẫn đường, đem danh mục quà tặng giao cho nương ta.”

Mắt thấy Hạ Thính Ngưng đối mặt với kỳ trân dị bảo cùng đồ trang sức đầy đất đều có thể mặt không đổi sắc, trong lòng Lý ma ma càng thêm vài phần cho vị nhị tiểu thư Hạ phủ này, đây mới là phong phạm tiểu thư khuê các nha. Giống như Hạ phu nhân cùng hai nữ kia của bà ta, thật sự là rất kỳ quái.

Chính là dựa theo thái độ mà nhị tiểu thư Hạ phủ đối với Hạ phu nhân đến xem, qua hệ giữa hai người sợ không tốt. Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, nhị tiểu thư Hạ phủ này cũng là một thứ nữ, vậy cho thấy đều không phải vị Hạ phu nhân trước mắt này sinh ra. Khó trách vừa rồi ra sức khước từ không chịu đem người mời đi theo, trong ngôn ngữ càng nhiều có mạo phạm, căn bản là không lo lắng làm như vậy sẽ làm hại sau khi Hạ nhị tiểu thư vào vương phủ sẽ bị người làm khó dễ. Dù sao không phải tự thân sinh, sợ là còn ước gì người ta qua được không tốt đâu.

Nhưng dựa theo tình huống trước mắt đến xem, Hạ tiểu thư này hình như cũng không sợ hãi vị đích mẫu kia của nàng. Điều này không khỏi làm bà nổi lên vài phần tò mò, sau khi trở về phải sai người hỏi thăm kỹ càng một chút mới được.

Tuy rằng trong lòng đã tránh qua phần đông ý tưởng, nhưng trên mặt Lý ma ma lại chưa biểu hiện nửa phần, mà là có lễ gật đầu đối với Hạ Thính Ngưng, chỉ huy hạ nhân đem rương sính lễ nâng lên, tất cả chuyển đến Lê viện đi.

Dù sao đối phương là thế tử phi tương lai của Tĩnh vương phủ, nhưng lại vẫn là nữ tử dáng vẻ cử chỉ đều tao nhã có lễ. Khi bà xuất môn, thế tử đã sai người đến truyền lời, muốn bà phải cung kính có lễ với Hạ tiểu thư này, vậy hiện tại nghe lời của nàng làm chút chuyện cũng là việc nên làm.

Lúc này Hạ Dung đang nhìn chằm chằm đầy thùng châu báu xem cái không ngừng đâu, nghe được Hạ Thính Ngưng thế nhưng muốn đem toàn bộ những thứ này chuyển đi.

Nhất thời sốt ruột rất nhiều, mở hai tay ra tiến lên giữ lấy nói “Không được, những thứ này đều là của ta, của ta, các ngươi ai cũng không thể chuyển đi. Nương, nương người nhanh nói một câu nha, nói cho các nàng ai cũng không có thể đem mấy thứ này chuyển đi.”

Thứ tốt như vậy đều là của nàng, cũng chỉ có nàng mới xứng có được vật như vậy, làm sao có thể cho tiểu tiện nhân Hạ Thính Ngưng kia được.

Hạ Liên cũng là nhãn châu khẩn thiết nhanh nhìn chằm chằm trang sức trong rương, trong tay cầm chặt một cây trâm cài phượng hoàng giương cánh bằng vàng khảm ngọc không chịu buông tay. Mặc dù nàng không có biểu hiện vội vàng như Hạ Dung vậy, nhưng một đôi ánh mắt khát vọng lại thẳng tắp nhìn về phía Lí thị, trong mắt toát ra nồng đậm ý tứ để bà tìm cách giữ lại những sính lễ này.

Lí thị vừa nghe Hạ Thính Ngưng muốn chuyển những sính lễ này đi, cả trái tim nhất thời liền bị dao đâm thấy máu, vội vàng mặt dày giả cười nói “Ngưng Nhi, chỗ Lê viện hơi nhỏ, sợ là không để được nhiều đồ như vậy, vẫn là để mẫu thân giúp ngươi khóa vào phủ khố đi, chỗ kia tương đối rộng mở, cách này cũng gần.”

Làm sao bà có thể trơ mắt nhìn tiểu tiện chân Hạ Thính Ngưng này đem sính lễ đều chuyển đi được, đó nhưng là đồ bà muốn giữ lại thêm trang cho nữ nhi và sính lễ đón dâu cho nhi tử nha.

Hạ Thính Ngưng quay đầu cười yếu ớt, tiến lên vài bước tới gần Lí thị, ở bên tai bà ta nhẹ giọng nói “Phu nhân, ngươi xác định mấy thứ này khóa vào phủ khố còn có thể là của ta? Sẽ không cho ngươi cùng hai nữ nhi kia của ngươi cướp đi? Loại chuyện đưa dê vào miệng cọp này ngươi cho là ta sẽ làm?”

Dứt lời liền lại nhẹ nhàng lui về phía sau vài bước trở lại đứng ở vị trí lúc đầu, tươi cười thủy chung không thay đổi. Khóa vào phủ khố? Phủ khố cũng không phải là nàng quản, nàng cũng không có chìa khóa. Nàng cũng không tin đem những sính lễ này khóa vào phủ khố, Lí thị này lại sẽ đem chìa khóa giao cho nàng, sợ là nhân cơ hội đem mấy thứ này làm của riêng. Chuyện da mặt dày như vậy bọn họ tuyệt đối sẽ làm được.

Lí thị nghe được Hạ Thính Ngưng nói trắng ra như vậy, mặt ửng hồng lên, lại bởi vì bị trọc trúng tâm sự mà tức giận lên, nhất thời huyết khí dâng lên, không quan tâm nói ra “Ngươi, ta nhưng là đích mẫu của ngươi, gì đó của ngươi không phải là của ta sao. Ta làm cho người ta khóa vào phủ khố có cái gì không đúng, cho dù ngày sau cho Liên nhi cùng Dung Nhi, đó cũng là chuyện phải làm, các nàng nhưng là muội muội của ngươi. Lấy của ngươi thứ gì đó lại như thế nào.”

Sau khi Lí thị nói xong lời nói này mới đột nhiên phản ứng lại, ý thức được đại sảnh còn đứng có ma ma Tĩnh vương phủ cùng phần đông hạ nhân. Bà vậy mà lại trước mặt người ta lớn tiếng nói ra loại lời nói này như vậy, cũng không phải chính là rõ ràng nói cho người ta biết bà muốn nuốt hết những sính lễ này của Hạ Thính Ngưng hay sao.

Mắt thấy trong đại sảnh tất cả mọi người khiếp sợ nhìn bà, Lí thị dù da mặt có dày lúc này cũng hận không thể tìm cái động tiến vào đi, này nếu truyền ra ngoài, vậy ngày sau làm sao bag còn dám đứng cùng các vị phi nhân ở kinh đô a.

Nghĩ vậy, Lí thị nhất thời hung tợn trừng mắt nhìn Hạ Thính Ngưng, đều là tiểu tiện chân này, nếu không phảo là nàng, làm sao bà có thể nói ra loại lời nói này làm cho người ta nhạo báng đâu.

Lý ma ma đứng ở một bên, khi nghe đến mấy cái này quả thực cả kinh cằm đều thiếu chút nữa rớt xuống. Bà sống hơn phân nửa đời người, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy một người không biết xấu hổ như vậy, ngay cả loại lời nói vô sỏ này đều nói ra khỏi miệng được.

Lúc này bà xem như đã nhìn ra, vừa rồi sở dĩ Hạ phu nhân này luôn luôn không chịu phái hạ nhân đi mời Hạ tiểu thư đến. Chỉ sợ chính là muốn đánh chủ ý nhân cơ hội đoạt hết những sính lễ mà Tĩnh vương phủ đưa tới đi. Cho nên vội vã muốn đem sính lễ khóa vào trong phủ khố đi. Thật không nghĩ tới Hạ phu nhân này nhưng lại không biết xấu hổ như thế, muốn nói không thích Hạ nhị tiểu thư kia cũng liền thôi, dù sao không phải tự mình thân sinh, nhưng loại hành vi ngay cả sính lễ của thứ nữ đều muốn tham lấy đi cấp cho đích nữ của mình thêm trang, vậy thật khiến cho mọi người phỉ nhổ.

Thực mất đi bà ta vẫn là phu nhân quan gia, không nghĩ mí mắt lại thiển cận như vậy. Còn có hai tiểu thư đích nữ Hạ phủ kia, nhưng lại thẳng thắn biểu hiện hành động muốn chiếm lấy sính lễ này, đây thật đúng là thân mẫu nữ nha, đều vô sỉ giống nhau.

Hạ Thính Ngưng cười yếu ớt nhìn đối phương, Lí thị này thật đúng là có cú bản, vừa rồi sở dĩ nàng nói như vậy đó là cố ý muốn chọc giận bà ta. Dù sao trên danh nghĩa Lí thị là đích mẫu của nàng, nói ra muốn đem sính lễ khóa vào phủ khố cho nàng, người bên ngoài xem ra đó là rất hợp lý.

Hiện tại lại có ngoại nhân ở đây, nàng liền không thể giống trước kia phản bác đối phương như vậy. Cho nên nàng mới cố ý tới gần đối phương, ở bên tai bà ta nhẹ nhàng nói ra loại lời nói này, mượn cơ hội này chọc giận bà ta. Quả nhiên Lí thị này không chấp nhận được nửa điểm khiêu khích, nói mấy câu đơn giản như vậy liền kích được bà ta không đầu không đuôi lớn tiếng đem chính mục đích của mình nói ra.

Bởi vì khi mình nói chuyện với bà ta thanh âm rất nhỏ, cho nên ở đây cũng không có người thứ 3 có thể nghe được. Mọi người có thể nghe được chính là Lí thị lớn tiếng kêu to ra lời nói ngu xuẩn.

Nói như vậy cho dù có người tò mò lúc trước mình nói gì đó với Lí thị, vậy cũng chỉ sẽ hướng phương diện có lợi với mình mà suy đoán, dù sao đối phương nhưng là minh mục trương đảm nói ra muốn chiếm lấy sính lễ của thứ nữ là nàng đâu. Chính mình dù sao cũng đều là người bị hại.

Lúc này cho dù nàng ở trước mặt mọi người cự tuyệt Lí thị đem những sính lễ này khóa vào phủ khố, vậy cũng sẽ không có người nói nàng không phải.

Hạ Thính Ngưng tao nhã vươn yay vuốt tóc, vân đạm phong khinh nói “Phu nhân cần phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, vừa rồi ngài nói lời nói nếu truyền đi ra ngoài, vậy thật đúng là không biết người bên ngoài sẽ nghĩ sao về ngài đâu. Hơn nữa phu nhân chỉ sợ là nhớ lầm thôi, mẫu thân của ta cũng chỉ có hai người con là ta và đệ đệ, bao lâu cho ta thêm muội muội nào.”

Thật sự là chê cười, muội muội của nàng? Liền đức hạnh kia của Hạ Liên cùng Hạ Dung, nàng cũng không có phúc phận bậc này tiêu thụ. Muốn đánh chủ ý lên sính lễ cuat nàng, vậy cũng phải xem nàng có chịu hay không.

Lí thị tức giận đến cả người phát run, tiểu tiện nhân chết tiệt, cư nhiên, cư nhiên dám trắng trợn uy hiếp bà, lời nói mới rồi muốn truyền ra ngoài, vậy bà không phải có thanh danh ác độc muốn mạnh mẽ cướp đoạt sính lễ của thứ nữ sao, như vậy chẳng phải là làm cho người ta ở sau lưng đâm cột sống mà mắng sao. Này sát ngàn đao.

Mắt thấy Lí thị tức giận đến nói không ra lời, Hạ Thính Ngưng tao nhã xoay người nói “Đem mấy thứ này nâng đi.”

Bọn hạ nhân Vương phủ lên tiếng trả lời ào ào khiêng thùng, Hạ Dung lại đột nhiên vội gọi lên “Không được, Hạ Thính Ngưng ngươi dám, những thứ này là của ta, tất cả đều là của ta.” Nói xong cả người liền bổ nhào vào bên trên thùng, chết sống không chịu tránh ra.

Lí thị cũng cảm thấy một trận vội vàng, con mắt quay tròn xoay xoay, rốt cục dường như nghĩ tới cái gì hét lớn một tiếng nói “Hạ Thính Ngưng, ngươi thật to gan. Ở trước mặt đích mẫu là ta cũng dám gọi Thủy thị vì nương, nàng ta (vì Thủy thị và Lí thị bằng vai nên ta để "nàng" nha) chẳng qua chỉ là thiếp thất, ta mới là mẫu thân đứng đắn của ngươi, ngươi hẳn là kêu nàng ta là di nương mới đúng.”

Hạ Thính Ngưng quay đầu hơi nhíu mày nhìn Lí thị, nhợt nhạt mỉm cười “Cho nên đâu? Phu nhân muốn thế nào?”

Đang lúc này đột nhiên nhắc tới xưng hô của nàng đối với mẫu thân, Lí thị này lại muốn giở trò gì đây?

Lí thị mắt thấy Hạ Thính Ngưng nhìn về phía mình, nhất thời cảm thấy hấp dẫn, vừa muốn mở miệng, lại nghĩ tới nơi này còn có phần đông hạ nhân Tĩnh vương phủ ở đâu. Liền hướng Hạ Thính Ngưng vẫy vẫy tay, ý bảo nàng chạy nhanh đi lại.

Hạ Thính Ngưng gợi lên khóe miệng chân thành đi ra phía trước, Lí thị vội vàng giả bộ hiên ngang lẫm liệt, hạ giọng nói “Tuy rằng ngươi làm như vậy là cực kỳ không giữ quy củ, pháp lý không tha. Nhưng niệm ở ngươi một mảnh hiếu tâm, chỉ cần ngươi lưu lại những sính lễ này, ta đây coi như không có nghe đến, ngày sau cũng cho phép ngươi gọi Thủy thị là nương.”

Nói xong những lời này, trong lòng bà mừng thầm, may mắn để bà bắt được nhược điểm của tiểu chân này, cái này nàng nên đem sính lễ để lại đi.

Hạ Thính Ngưng chỉ cảm thấy hết sức buồn cười, cũng lấy âm lượng chỉ có đối phương mới có thể nghe rõ nói “Thật không nghĩ tới phu nhân vì những sính lễ này, còn thật sự là cái gì đều nói được ra nha. Nhưng mà thật đáng tiếc, ta thích gọi nương ta thế nào đó là chuyện của ta, ngươi cho là nói lời này có thể ép ta sao? Ta muốn là ngươi, sớm tìm cái lỗ mà chui vào đi, còn ngại ở chỗ này dọa người quăng được không đủ sao? Lặp đi lặp lại nhiều lần trước mặt hạ nhân Tĩnh vương phủ làm ra chuyện muốn cướp đoạt sính lễ của ta, ngươi là không muốn khuôn mặt này của chính mình sao?”

Lí thị bị nói ngực thẳng khó chịu, một đôi mắt gắt gao trừng hướng Hạ Thính Ngưng, tiện chân này, cũng dám chống đối bà, đây là ăn định rồi bà sẽ không còn cách nào khác thu thập nàng sao.

Hạ Thính Ngưng không tiếng động cười lạnh, quăng cấp đối phương một cái ánh mắt cảnh cáo. Có thế này mới ra, ghé mắt nhìn về phía Hạ Dung sống chết bám trên thùng, trầm giọng nói “Không cần cố kị, đem nàng kéo ra.”

Vài tỳ nữ đứng ở phía sau Lý ma ma sau khi nghe được, được đến Lý ma ma cho phép, liền lập tức đi lên phía trước động thủ đem Hạ Dung kéo ra, bất đắc dĩ đối phương nhất thời gào khóc thảm thiết lên, không ngừng giãy dụa, miệng càng hùng hùng hổ hổ kêu gào nói “Hạ Thính Ngưng, ngươi tiểu tiện nhân này, ngươi nếu dám đem đồ của ta chuyển đi, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua ngươi.”

Bộ dáng điên khùng khiến người líu lưỡi. Lý ma ma không khỏi hơi hơi mở to hai mắt nhìn, đây thật sự là tiểu thư quan gia sao, chẳng lẽ Hạ phu nhân không dạy qua nàng cái gì là lễ nghi sao.

Hạ Thính Ngưng mắt điếc tai ngơ, nửa điểm cũng không để ý đối phương chửi bậy. Đồ điên này, thật đúng là thể diện gì đều không cần dám trước mặt nhiều ngoại nhân khóc lóc om sòm chửi bậy như vậy, danh dự người này thực xem như quét rác.

Lí thị hoảng hốt, chạy nhanh tiến lên che miệng Hạ Dung lại. Dung Nhi thật sự là hồ đồ, sao có thể trước mặt nhiều người như vậy làm ra hành động như vậy, đây không phải rõ ràng nói cho người bên ngoài, đích ngũ tiểu thư Hạ phủ (con vợ cả ngũ tiểu thư) là cô nương thô tục vô lễ sao.

Trên tay Hạ Liên nắm chặt mấy thứ trang sức, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạ Thính Ngưng, nỗ lực giả trang một bộ tỷ muội tình thâm nói “Nhị tỷ tỷ, nếu Ngũ muội muội đã thích mấy thứ này như vậy, vậy nhị tỷ tỷ sẽ đưa mấy rương cho nàng đi. Dù sao nơi này còn có nhiều như vậy đâu, tin tưởng nhị tỷ tỷ cũng không kém mấy rương này đâu.”

Hạ Thính Ngưng hếch môi lên, cười yếu ớt nói “Tam muội muội hồ đồ à, đây chính là Tĩnh vương phủ đưa tới sính lễ, qua mấy ngày khi ta xuất giá vẫn coi là đồ cưới cùng nhau mang theo, hơn nữa, phu nhân nhưng là đương gia chủ mẫu, những thứ trong phủ khố tương lai không phải đều là lưu trữ cho các ngươi sao, tại sao đều trông mong nhìn chằm chằm vào sính lễ của ta như vậy.”

Sắc mặt Hạ Liên cứng đờ, nhất thời lại bi thương nghiêm mặt nhìn về phía Hạ Dung ơt một bên đang bị Lí thị che miệng nói “Ngũ muội muội, muội đừng khổ sở, tuy rằng nhị tỷ tỷ không để ý nhớ tình tỷ muội, nhưng chúng ta đến cùng là người một nhà, hay là thôi đi. Trong phòng của tỷ tỷ còn có một cái ngọc trâm vừa mua, tuy rằng so ra kém mấy caisbtraam cài quý báu trong sính lễ của nhị tỷ tỷ, nhưng mà là một chút tâm ý của ta. Đợi lát nữa ta liền đi lấy cho muội, muội cũng đừng trách nhị tỷ tỷ.”

Dứt lời một bộ lã chã chực khóc rất đáng thương, dường như bị rất nhiều ủy khuất vậy.

Hạ Thính Ngưng quả thực muốn té xỉu, Hạ Liên này thật đúng là sẽ giả bộ, trợn tròn mắt đều có thể nói dối, cái gì tình tỷ muội, thì ra cái mà nàng gọi là tình tỷ muội là Hạ Dung đối nàng chửi rủa cùng một ngụm một cái tiểu tiện nhân sao.

Đem mọi người ở đại sảnh đều trở thành kẻ điếc hay sao, vừa rồi nhưng là ai đều nghe Hạ Dung nhục mạ nàng, còn tình tỷ muội? Ai tin thế nào.

Hạ Thính Ngưng nhàn nhàn lườm đối phương liếc mắt một cái, mở miệng nói “Khó được tam muội muội thâm minh đại nghĩa như vậy, biết không phải của mình là không thể động tâm tư gì. Người tới, đem Hạ Dung kéo ra, trực tiếp giao cho tam tỷ tỷ của nàng là tốt rồi, các nàng tỷ muội tình thâm như vậy, tin tưởng tam muội muội kia của ta chắc chắn sẽ khuyên nhủ nàng thật tốt.” Trực tiếp bỏ qua sắc mặt khó coi của Hạ Liên sau khi nghe nói như thế biến thành màu tím.

Nghe được Hạ Thính Ngưng phân phó, vài tỳ nữ mới vừa rồi tiến lên liền lại động thủ. Kéo Lí thị đang che chở Hạ Dung ra, trực tiếp đem Hạ Dung lôi từ trên thùng xuống dưới. Bọn hạ nhân Vương phủ vội vàng thừa cơ đem sính lễ nâng đi, lúc đi trong ánh mắt nhìn về phía Hạ Dung đều hàm chứa hèn mọn, lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy quan gia phu nhân cùng tiểu thư không biết xấu hổ như vậy đâu. Lúc này thật đúng là dài quá kiến thức.

Vãn Ngọc mỉm cười đi ở đằng trước, ý bảo nâng mọi người Vương phủ nâng sính lễ đi theo nàng đi.

Sính lễ bị chuyển đi, Hạ Dung trực tiếp đẩy tỳ nữ vương phủ ra chạy đến trước mặt Lí thị lớn tiếng khóc kể, Hạ Liên cũng vội vàng đi rồi đi qua, Lí thị chỉ có thể nhẹ giọng dỗ hai nữ nhi bảo bối.

Lúc này bà đã phục hồi tinh thần lại, biết hiện tại nhất định là không thể lại náo loạn. Bằng không còn không biết tiểu tiện nhân Hạ Thính Ngưng kia sẽ làm ra hành động gì khiến bà mất hết mặt mũi. Hiện nay cũng chỉ có thể nhẫn nại chờ Lý ma ma rời đi, bà lại nghĩ biện pháp đem sính lễ Tĩnh vương phủ đưa tới theo tiểu chân kia kéo về.(mụ ở đó mà mơ giữa ban ngày)
— QUẢNG CÁO —