“Đâu chỉ vậy, không chừng còn có chuyện riêng tư gì đó.” Doãn Thiên Ngưng cười nói: “Ngày đó ta còn nhìn thấy nàng cầm một túi hương ngẩn người cười khúc khích, không chừng đấy chính là Triển Vọng đưa cho nàng, cho nên mới coi như bảo bối vậy.”
“Túi hương?” Thanh âm của Doãn Thiên Tịnh có chút đề cao, quả nhiên bát quái.
“Tịnh nhi, ngươi nói, trong túi hương sẽ có cái gì?” Nhìn đã quen những trò xấu xa, Doãn Thiên Lương dĩ nhiên nghe được trong thanh âm của nàng ta ý tứ xấu xa gì. Đảo cặp mắt trắng dã, có thể có cái gì? Chẳng lẽ là xuân- cung- đồ?
“Ai biết được, chuyện ca ca, chuyện muội muội, ai biết sẽ truyền chút gì.” Doãn Thiên Ngưng nói: “Đáng tiếc, hôm nay không cho nàng lộ tẩy túi hương này, đều là do Nhậm Quân Tử.”
“Cũng không sao, ỷ vào hoàng huynh cưng chìu, nàng còn dám làm hư chuyện của công chúa, ta xem nàng không có một ngày tốt lành.” Doãn Thiên Tịnh cười nói.
Nhậm Quân Tử, thì ra là nàng gọi Nhậm Quân Tử, tên rất dễ nghe. Xem ra cũng là cùng bọn này một bụng ý nghĩ xấu, các cô nàng không bình thường, không bằng...
“Cừng chìu nàng thì như thế nào? Cả đời không có danh phận, lại nói lớn lên có cái dạng kia, hoàng huynh rất nhanh sẽ chán.” Doãn Thiên Ngưng ngáp một cái: “Không nói trước, hôm nay mệt chết đi được, đi ngủ sớm một chút đi.”
Chờ bên trong nhà yên tĩnh, Doãn Thiên Lương rón rén bò xuống cây, đột nhiên cảm giác được trên tay dính dính, lúc này mới nhớ tới vừa rồi mình kích động đã hành hạ đến chết hai con sâu lông (sâu róm), xoay tay lại chà chà trên cây, sau đó né tránh trở về phòng ngủ của mình, lăn qua lộn lại suy nghĩ nửa giờ, sau đó cười bò dậy lôi ra cái túi hương màu sắc không sai biệt lắm, từ trên bàn rút ra giấy gấp lại bỏ vào túi hương, đạo cụ chuẩn bị đầy đủ, bò lên giường ngủ.
Không phải muốn xem túi hương sao? Vậy thì cho các ngươi nhìn cho kỹ rồi.
Mấy ngày kế tiếp, Doãn Thiên Lương cố làm vẻ thần bí núp ở trong phòng, rút giấy trong túi hương ra, cũng không mở ra, chẳng qua là cầm nhìn, xem một chút lại áp vào ngực, bọ dạng hết sức yêu mến. Mỗi lần làm động tác này cũng đều cảm thấy ghê tởm ba lần.
Thỉnh thoảng quét mắt một vaongf cánh cửa cố ý khép hờ, quả nhiên thấy có bóng dáng.
Xác định lúc này đi?
Trò hay mau mở màn đi?
Ngóng nhìn ngóng nhìn, âm mưu tiến hành nhanh lên một chút đi, qua trung thu nàng đã có thể không ở trong cung để cho các người tính toán đâu.
Âm mưu để cho nàng vẫn trông ngóng này được tiến hành vào buổi tối trong một buổi lễ sinh nhật long trọng, Một đêm kia, dùng một chút văn vẻ mà nói, đó là một đêm lạnh như nước, ánh trăng như lụa đẹp vào ban đêm. Nam nam nữ nữ tề tụ ở Ngự hoa viên chúc cthọ cho Thái hoàng thái hậu, mỗi người nữ trang điểm lộng lẫy, nam mối lần nhìn lại quống quýt, Doãn Thiên Lương nhìn mà nổi cả da gà.
Nói một tiếng đi tiểu để chạy ra ngoài. Sờ sờ, hà bao này vẫn còn, thế này không cho ai trộm đâu. Đang tích tụ, chạm mặt một thái giám cầm cái phất trần cúi đầu đi đường không cần thận đụng phải trên người nàng, Doãn Thiên Lương chau mày: “Ngươi là đi đường nào vậy?”
Tiểu thái giám ý vị nói quận chúa thứ tội, Doãn Thiên Lương vụng về khiển trách hắn đôi câu liền để cho hắn đi, lại tiếp tục sờ thắt lưng, quả nhiên túi hương không cánh mà bay. Sớm biết có màn này nàng đã sớm đi ra. Lại lắc lư, Doãn Thiên Lương lại làm bố có chút hoảng hốt trở về chỗ ngồi.
Đúng như dự đoán, trên đài diễn vừa dựng lại nghỉ ngơi, Thanh Uyển công chúa cầm cái hà bao, rất tò mò hỏi: “Đây là hà bao của người nào a? Kỹ thuật thêu tinh sảo như vậy.”
Thanh công thu hút lực chú ý của mọi người. Không có ai trả lời, cúng cúi đầu nhìn túi hương của mình một chút, hình như cũng có, Doãn Thiên Lương cũng cúi đầu, sau đó làm vẻ kinh ngạc trợn to hai mắt, nhanh chóng cúi thấp đầu hơn, một bộ có tất giật mình.
Doãn Thiên Ngưng, Doãn Thiên Tịnh ngồi ở bên cạnh nàng, thấy nàng như vậy cũng đều nhìn sang.
“Lương nhi, ngươi làm sao vậy? Không thoải mái?” Giọng điệu quan tâm.
Doãn Thiên Lương lắc đầu: “Không có, không có.”
“Túi hương này không phải của ngươi sao? Ngày hôm qua ta còn thấy ngươi đeo.” Doãn Thiên Ngưng nói, trong thanh âm mang theo nghi ngờ. Tiếng không lớn, đủ để cho Thanh Uyển công chúa nghe thấy, Thanh Uyển công chúa cười: “Thái giám nói túi hương nhặt được ở bên núi giả, mời vị kia đi qua nhìn xem một chút chẳng phải sẽ biết.”
Vì vậy mọi người bên này nhìn Doãn Thiên Lương, mới vừa rồi chỉ có nàng rời ghế.
“Nếu không ai thừa nhận, vậy thì xem một chút bên trong có cái gì, lần này cũng có thể được không?” Thanh Uyển công chúa vừa nói vừa mở túi hương, đáng tiếc túi hương sớm bị cung nữ vá chết ... Doãn Thiên Lương chỉ điểm cung nữ làm. Không nghĩ tới Thanh Uyển lại mang theo đao tùy thân, nhẹ nhàng cắt một cái, túi hương tách ra, bay ra một đống lông vũ, ở một nơi yên tính này nhìn cũng đẹp mắt.
Lông chim bay ra đem ánh mắt của ông chủ lớn là Thái hoàng thái hậu cũng hấp dẫn tới, liền sai người mang túi hương này lại xem. Nghe nói là của Lương quận chúa nhà Trạm vương gia thì vô cùng cảm thấy hứng thú, truyền Doãn Thiên Lương lại nói chuyện.
“Ngươi đứa nhỏ này, nữ hài nhỉ người ta cũng để hương a cỏ a, làm sao người lại để lông chim?” Thái hoàng thái hậu cười hỏi.
“Khởi bẩm Thái hoàng thái hậu, túi hương này không phải của Thiên Lương.” Doãn Thiên Lương nói.
“A? Không phải? Mới vừa rồi Thanh Uyển các nàng không phải đều nói là của ngươi?” Thái hoàng thái hậu khẽ cau mày.
“Thái hoàng thái hậu, Thiên Lương từ nhỏ đã bị dị ứng lông thú, vừa đụng phải sẽ nổi mẩn đỏ, từ nhỏ mẫu thân đã không để cho Thiên Lương đụng vào những đồ này, ngay cả y phục lông thú Thiên Lương cũng không dám mặc, làm sao lại mang theo cái này bên người đâu.” Doãn Thiên Lương nói.
Thái hoàng thái hậu nhìn Thái hoàng thái phi... cũng chính là bà nôi của Doãn Thiên Lương nàng, lão thái thái mặt không được tự nhiên: “Không sai, Lương nhi có bệnh di ứng như vậy, cho nên trong phòng nó không thể gặp một chút da lông nào.”
Thái hoàng thái hậu có chút nghi ngờ.
“Thái hoàng thái hậu, có thể là thái giám nhớ nhầm đi, người xem, túi hương của Thiên Lương vẫn ở chỗ này đây.” Doãn Thiên Lương từ trong tay áo lấy ra một cái cũng không sai biệt lắm với cái kia, hai tay dâng cho Thái hoàng thái hậu, lão thái thái ngửi một cái, cười nói: “Ừ, Lương nhi thích đàn hương.”