Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 20



Vì thoạt nhìn không có rêu rao như vậy, Thanh Uyển đuổi bọn thị vệ đi, một nhóm mười mấy hai mươi cô gái nhỏ cũng thật là một đại cảnh để xem, Doãn Thiên Lương đều lười phải nói Thanh Uyển là óc heo, nhiều người xinh đẹp nổi tiếng như vậy thoạt nhìn như cừu con thơm ngon huênh hoang đến tận trời rồi.

Các cô gái nhỏ cũng không nghĩ nhiều như vậy, các nàng sớm bị những đồ chơi mới lạ mê hoặc, nơi này xem một chút nơi kia xem một chút, đều là chủ nhân cầm đồ không trả tiền, nhờ có trước kia Thanh Uyển còn chuồn êm ra đường mấy lần, cho nên liền trả tiền thay mấy cô gái nhỏ đó, một bộ đầy tiền .... gặp qua người nào mua ít mứt quả dùng một đồng bạc vụn ?

Doãn Thiên Lương đi theo một lát, vẫn bị ném ở cuối cùng, ngay cả mua mứt quả cũng đều là giọng bố thí cho nàng .

Doãn Thiên Lương nói không ăn ngọt, rất có cốt khí không nhận. Đợi đến chúng nữ tử vào tiệm uống trà, thời gian Thanh Uyển gọi một bình trà, lửa giận trong lòng Doãn Thiên Lương hừng hực thiêu đốt, muốn chơi ? Tốt, để xem một chút ai thắng ai thua đi.

Quả nhiên nơi nhiều mỹ nữ thì nhiều thị phi, tại sao? Nhiều đằng đồ tử mơ ước sắc đẹp thôi. Kết quả là, khi các mỹ nữ uống trà được một nửa thì có không có mắt không muốn đầu muốn tới vuốt ve, trận thế đông mỹ nữ thế này, còn tưởng nam nhân khắp thiên hạ thấy các nàng cũng phải dập đầu thở dài, Thanh Uyển là chỗ dựa trong lòng mọi người, tự nhiên không phụ mọi người nhìn, còn nữa, tính khí cô gái kia một bộ thiên hạ duy nhất một mình mình cũng chịu không được những vật nhơ bẩn này giương oai, ỷ có chút công phu quyền cước vừa ra tay liền bẻ cánh tay một người, nhóm lên trận hỗn chiến này.

Hai quyền khó địch bốn chân, nếu Thanh Uyển bị thua... đó là kết quả tất nhiên. Doãn Thiên Lương không có giúp một tay, thứ nhất, về điểm này thủ đoạn đối phó của nàng với một hai người không quyền cước còn tạm được, thứ hai, nàng tin tưởng những thị vệ kia cũng không dám đi xa, cũng sẽ chạy tới rất nhanh.

Cho nên, nàng cũng chỉ trừng tròng mắt để nhìn, ngay cả biểu tình thất kinh cũng không cần giả bộ, không ai có công phu nhìn nàng, các nàng đang bận rộn kết thành một đoàn, đáng tiếc, không ai nguyện ý kết hợp với nàng .

Thừa dịp không ai để ý đến mình, Doãn Thiên Lương len lén chuồn mất.

Muốn chỉnh nàng ? Xem một chút hồi cung báo các thế nào đi.

Doãn Thiên Lương chuồn đi cũng không phải là theo đuổi tự do gì muốn cắt đứt cùng Quý tộc phong kiến, nàng vẫn rất lưu luyến thức ăn ngon ở Trạm vương phủ, nàng chạy ra ngoài chỉ là muốn đi về nhà trước, cái hoàng cung quỷ quái đó nàng không muốn quay lại nữa.

Trời muốn tối, Doãn Thiên Lương có chút gấp gáp ... nàng còn không có tìm được nhà, nàng ngược lại nhìn thấy trà lâu Doãn Thiên Lăng đã mang nàng đến, nhưng men theo trí nhớ lại đi nhầm, bắt được người hỏi biệt viện Trạm vương phủ ở nơi nào, cư nhiên lại chỉ lung tung cho nàng , làm hại nàng đến bây giờ còn không có tìm được nhà.

Khẽ cắn răng, Doãn Thiên Lương đi tới cửa nha môn, có thể để cho nhân viên công vụ đưa mình về nhà đi ?

Kết quả, nhân viên công vụ nói không có nhận được phía trên thông báo có Quận chúa mất tích, nghiêm trọng hơn còn hoài nghi nàng là tên lường gạt, hết lần này tới lần khác trên người Doãn Thiên Lương nửa điểm có thể chứng minh thân phận của mình cũng không có, nhân viên công vụ nói nhìn nàng là vi phạm lần đầu, đánh mười roi rồi đuổi ra ngoài, nếu quay lại lửa gạt thì nhốt vào đại lao.

Doãn Thiên Lương khốn khổ phân tích cho hắn khả năng mình là Quận chúa, người ta chỉ một ánh mắt đưa tay: “Lấy yêu bài ra.”

Vì “ăn nói bừa bãi, vô căn cứ” tội của nàng nhiều hơn năm roi, Doãn Thiên Lương hào khí xuất ra đòn sát thủ đơn giản “ném qua vai” mấy nha dịch ngã xuống ngây cả người, sau đó tông cửa xông ra một đường chạy như điên, chạy trốn rất chật vật.

Chạy tránh thoát truy binh đến trong một hẻm nhỏ, Doãn Thiên Lương thở gấp giống như một con chó nhỏ, một Quận chúa như nàng cũng có thời điểm mất mặt như vậy, rất tốt rất tốt, trước kia ở đại học yêu cầu chạy thể dục buổi sáng, nếu không nàng thế nào cũng bị đánh thành bánh màn thầu nở hoa rồi.

Ngồi ở trên bậc thang, mệt đến dựa về phía sau, Doãn Thiên Lương suy nghĩ về nhà thế nào, nếu không trở lại chùa lúc sáng cũng tốt, mình mới vừa đi qua, cũng có người biết mình sẽ đưa mình về nhà. Thật là đàn, đến bây giờ mới nghĩ đến ...

“Mệt chết ta.” Doãn Thiên Lương đấm đấm bả vai, tính toán nghỉ một lát lại đi, nàng chạy trốn chân cũng mềm nhũn.

.... cót két ...

.... chao ôi ...

Người nào thất đức chợt mở cửa cũng không nói một tiếng?

Ngã xuống, Doãn Thiên Lương ngẩng đầu nhìn, một đại thúc trung niên nho nhã xách theo đèn lồng nhìn nàng, Doãn Thiên Lương cũng nhìn hắn.

“Cô nương, trễ như thế, làm sao người lại ở cửa sau phủ chúng ta?” Trung niên đại thúc hỏi. Thanh âm rất có từ tính.

Doãn Thiên Lương nhìn đèn lồng một chút, trên đó viết một chữ “Lục”.

“Ta mệt mỏi, muốn nghỉ chút, không biết là cửa sau nhà ngài, xin lỗi.” Doãn Thiên Lương nói, đứng lên vỗ vỗ bụi: “Thúc thúc, ngài có thể nói cho ta biết Hoàng Giác tự đi như thế nào không?”

Người đàn ông kia vừa nghe nàng nói Hoàng Giác tự liền sửng sốt: “Hoàng Giác tự? Ngươi muốn đi hoàng giác tự? Một cô nương nhà ngươi đi vào trong đó làm cái gì?”

Doãn Thiên Lương suy nghĩ lại, nếu nói ra mình là Quận chúa, bây giờ ban đêm đen tối rất nhiều cách giết người hủy thi giệt tích... suy nghĩ một chút, Doãn Thiên Lương nói: “Ta, ta đi tìm người.”

“Tìm người?” Thanh âm của đại thúc lại đề cao một lần. Hoàng Giác tự đều là hòa thượng, một tiểu cô nàng như nàng đi tìm hòa thượng ...

“Ừ, tìm người. Tìm ... tìm ca ca ta.” Doãn Thiên Lương nói, Doãn Thiên Lăng khốn khiếp nhà ngươi, ta có hôm nay đều là ngươi làm hại, để cho ngươi làm hòa thượng cũng coi như một cái trả thù nho nhỏ đi.

“Ca ca ngươi ... xuất gia rồi hả?” Đại thúc hỏi.

Doãn Thiên Lương thấp đầu, đầu óc nhanh chóng chuyển động.

Hồi lâu, nức nở nói: “Hai năm trước, bởi vì ca ca thi rớt, hắn nhất thời thương tâm nói muốn xuất gia, sau đó khuyên can mãi, cho là hắn đã bỏ đi ý niệm, ai biết, hắn lại thừa dịp giao thừa mọi người không có chú ý hắn len lén chạy, còn để lại thư nói mình muốn xuất gia. Trong nhà hỏi thăm nhiều nơi rốt cục biết hắn xuất gia ở đây.”

“Thoạt nhìn, gia thế tiểu cô nàng không tệ, làm sao lại tự mình đến chỗ này tìm kiếm huynh trưởng? Thế nào không mang theo người làm?” Thúc thúc trung niên hỏi.

Doãn Thiên Lương đề lớn âm lượng nức nở lên: “Thúc thúc, ngươi nói không sai, nhà chúng ta đang được coi là giàu có, nhưng kể từ hai năm trước ca ca rời nhà trốn đi, phụ thân thương tâm ngã bệnh, buôn bán trong nhà từ từ bị mẹ con Nhị di nương trông coi, bọn họ thường khi dễ ta, còn đem ta gả cho một vị lão đầu lĩnh tái giá đối lấy buôn bán, phụ thân bệnh nặng, ta không dám hù dọa hắn, không thể làm gì khác hơn là len lén chạy đến tìm kiếm, thuyết phục hắn về tiếp quản gia nghiệp. Thúc thúc, ngài phát thiện tâm, nói cho ta biết Hoàng Giác tự ở nơi nào đi.”

“Nghe giọng nói của ngươi không phải là người ở vùng lận cận đây?” Thúc thúc trung niên hỏi.