“Tỷ tỷ, ngày mai ta muốn mang Lương nhi đi dâng hương, cảm ơn ông trời an bài một nhân duyên tốt như vậy, thuận tiện để cho Lương nhi trọn đồ trang sức đeo tay cùng trang phục, ngài xem được không?” Quận Vương phi hỏi.
Không phải nói tân nương tử ở cổ đại phủ lên tấm vải đỏ chờ lên kiệu là được sao? Tại sao còn muốn nàng đi dâng hương?
“Được, dù sao trong ngày thường Lương nhi cũng không có cơ hội ra cửa, khó được muội muội ngươi thích Lương nhi như vậy.” Trạm Vương phi nói.
Ngay cả hành trình sau này của nàng cũng bán đi.
Tóm lại, những ngày kế tiếp Doãn Thiên Lương quả thật hoảng hốt, một lát Trạm Vương phi lôi kéo nàng xem giá y thêu có tốt không, một lát Quận Vương phi dắt nàng đi chọn đồ trang sức đeo tay, nàng đối với y phục không có hừng thú nhưng đối với đồ trang sức đeo tay thích, nhất là ngọc thạch, nếu nhà chồng có tiền lại muốn cho nàng mặt mũi thì cũng không tiện từ chối trước mặt.
Những ngày kinh ngạc cứ như thế đi qua, nghe nói còn hơn mười ngày nữa sẽ thành thân, Trạm Vương phi đem nàng giữ lại trong phủ bảo là muốn để cho nhóm mama dạy nàng ít thứ, “này nọ” ... hàm nghĩa rất rộng, bất quá nàng có một ý nghĩ xấu xa ... muốn biết con gái ở cố đại trước khi xuất giá được học “kiến thức động phòng” thông dụng.
Đáng tiếc, không ai để ý đến cái ý nghĩ xấu xa này của nàng, dạy cho nàng đều là chút trung quy trung củ gì đó, đem nàng bồi dưỡng thành một quý phụ nhà quyền thế.
Cuối cùng tới trước ngày xuất giá một ngày, Trạm Vương phi thần thần bí bí, ngồi ở đối diện Doãn Thiên Lương nhìn nàng, Doãn Thiên Lương âm thầm nuốt xuống nước miếng, vẻ mặt mẹ Vương phi ... thần bí khó lường.
“Ngày mai sẽ là vợ người ta rồi.” Trạm Vương phi nói.
“Vâng, mẫu thân.” Doãn Thiên Lương cẩn thận nói, xem lời dạo đầu này ... cách chính đề đoán chừng còn khoảng ba mươi dặm.
“Mấy ngày nay Lương Nhi có nhớ những gì nhóm mama dạy?” Trạm Vương phi hỏi.
“Vâng, nhớ, mẫu thân.” Doãn Thiên Lương nói, bây giờ rất muốn nhắc nhở bà, các ngươi còn có một việc rất trọng yếu nhất còn chưa có dậy đâu.
“Nhưng, còn có một chuyện, nhóm mama không có dạy, mẫu thân cũng không tiện nói tỉ mỉ với ngươi, cái này ...” Trạm Vương phi từ trong tay áo lấy ra một đồ vật, dùng vài lụa bọc lại cẩn thận, động tác cũng rất là cẩn thận.
Thì ra, ở cổ đại những thứ đồ trụy này phải có quan hệ gần gũi lớn, ở nhà những thứ đồ này đều phải cẩn thận truyền đọc. Đúng ý xấu Doãn Thiên Lương nghĩ đến.
“Mẫu thân, đây là cái gì?” Nhìn gói lụa này, một bộ dáng vẻ tò mò, thật ra thì trong lòng hận không có ánh mắt là X quang để thấy phong thái xuân – cung - đồ.
“Đây là, một lát ngươi xem một chút sẽ hiểu.” Trạm Vương phi nói, có vẻ xin lỗi một chút.
“Bây giờ có thể xem sao?” Doãn Thiên Lương làm ra vẻ ngây thơ hỏi.
“Một lát lại xem, đừng có gấp. Mẫu thân còn có chút chuyện muốn dặn dò ngươi.” Trạm Vương phi nói, làm hại Doãn Thiên Lương có ý niệm xem kích vui phải thất bại.
Dặn dò một chút cũng nhanh đến một canh giờ, nếu không phải cảnh tượng trong cái gói bằng lụa đó Doãn Thiên Lương sợ là không trống đỡ được, nhin Trạm Vương phi vành mắt ướt đỏ, Doãn Thiên Lương cũng cưỡng ép mình hoa lê đẫm mưa, thật vất vả đưa Trạm Vương phi đi, Doãn Thiên Lương hưng phấn trở lại bên cạnh bàn ngồi xuống giở gói lụa ra, vốn nhìn hình dáng như cuốn tranh, nhưng lại là cái hộp son phấn, từ từ mở ra, sau đó trừng lớn mắt hạt châu ...
“Chế tạo thật tinh xảo.” Doãn Thiên Lương lẩm bẩm nói. Không phải là hình thức văn bản mà là hình lập thể, sinh động ... lạc đề rồi.
Nghe tiếng bước chân, Doãn Thiên Lương bận rộn đem đồ vật tiện tay nhét vào dưới gối đầu, nguyên lại là các cô gái thấy Trạm Vương phi tới dặn dò xong chuyện liền tới đây giúp đỡ nàng.
Doãn Thiên Lương không muốn nói chuyện liền ngồi ngơ ngác, chờ “đám cưới” ngày mai.
Quá trình nhiều hạn chế cũng không nói, mặc dù cỗ kiệu cũng vững chắc mềm nhũn thoải mái, nhưng ... tốc độ cũng quá chậm, một chút cũng không có phong cách, hơn nữa từ khi ra khỏi Trạm vương phủ nàng còn không có nhìn thấy trang phục chú rể đâu, cứ như vậy lảo đạo bị mang đến Quận vương phủ, mơ mơ màng màng bái thiên địa cao đường sau đó được dịu vào động phòng.
Trong phòng tân hôn rất yên tĩnh, Doãn Thiên Lương cũng ngoan ngoãn ngồi... không phải không muốn lấy xuống mũ phượng nặng trịch này cùng khăn chùm đầu dùng là tấm vải đỏ, nhưng diễn trò là phải diễn trọn vẹn, dù sao cũng phải cho Quận Vương gia mặt mũi hắn mới cho nàng mặt mũi không phải sao? Dù sao nàng cũng dự bị đàm phán một lần chuyện sinh hoạt sau này.
Ngồi thật lâu cũng có tiếng hi hi ha ha từ nơi xa vọng tới. Doãn Thiên Lương biết truyền thống còn có chuyện rất hứng thú là náo động phòng đã muốn bắt đầu, đoan đoan chính chính ngồi xong, không phải là náo động phòng sao? Tùy các người muốn làm thế nào, ta là Quận chúa ngây ngô chính là một bộ dạng ngây ngô. Tuy nói dựng lên trong lòng một tường ngăn, nhưng ... vạn nhất bọn virus này quá mạnh mẽ ... phải để ý một chút.
Cửa mở ra, các nam nhân, nữ nhân cười phóng túng... đến gần nàng.
Chợt trước khăn voan xuất hiện một bóng đen, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, không đợi Doãn Thiên Lương phản ứng kịp thì gậy Ngọc Như Ý đã nhấc khăn voan đẩy ra ... đá cẩm thạch màu đỏ kinh sợ ra sân, Doãn Thiên Lương mở trừng hai mắt theo dõi một thân đỏ thẫm của hắn ... hình ảnh bức chân dung vang lên, nàng cho rằng hắn đổi lại sắc lạnh thì tương đối dễ nhìn, cùng tác phong của hắn tương đối hòa hợp.
Về phần tập tục “Sớm sinh quý tử” linh tình nhón mama cũng đã dạy nàng, cho nên hắn cũng không hoảng không vội vàng, cho dù mọi người ồn ào lên chính là không đỏ mặt, đoán trừng các nam nhân chưa từng thấy không khí nặng nề như vậy, tân nương tử không phối hợp cũng cảm thấy không thú vị liền giải tán, lưu lại Lục Quân Tắc cùng nàng sóng vai ngồi.
Một lão mama cười bưng hai ly rượu đi tới trước mặt bọn họ: “Mời Quận Vương cùng phu nhân uống rượu hợp cẩn.”
Lục Quân Tắc bưng lên một chén, Doãn Thiên Lương cũng bưng lên một chén trước mắt, ở lão mama cười híp mắt nhìn soi mói hai người uống rượu, bị nghẹn Doãn Thiên Lương ho khan, uống bia độ cồn thấp còn tạm được, rượu trắng mạnh thế này ngoài lúc ăn cơm chia tay tốt nghiệp thì đây là lần thứ hai nàng uống.
Vốn trông cậy lão mama tốt bụng đưa nàng chút nước, ai biết lão mama thu về cái chén rồi ném xuống một câu: “Thời điểm không còn sớm, gia và phu nhân sớm đi nghỉ ngơi đi” rồi cười đi ra ngoài, lúc quay đầu lại đóng cửa Doãn Thiên Lương thấy được trên mặt bà có nụ cười mập mờ.
Cửa là gỗ, trục cửa kêu “cót két” nghe tiếng làm cho người ta lo lắng đề phòng. Cây nến đỏ thắm cháy chập chờn, thói quen để đạo cụ ở trong phòng cưới, giờ phút này đang chờ đây đối với người mới vào động phòng, lúc cần thiết bọn họ có thể tránh.
Yên tĩnh đáng sợ, nín thở trầm ngâm, hình như có thể nghe được tiếng của ngọn nến đang cháy.