Thứ Nữ Yểu Điệu

Chương 46



Âm thanh của vật nặng rơi xuống đất, Doãn Thiên Lương quay đầu lại thấy Lục Quân Tắc bất tỉnh nằm trên đất.

“Giá phải trả cho việc háo sắc a.” Doãn Thiên Lương lầm bầm một câu.

Nhìn một chút, lại nhìn một chút ... tại sao người anh em này lại bất động? Chẳng lẽ lấy tĩnh chế động ôm cây đợi thỏ sao?

Nhưng lại nhìn đại khái khoảng năm phút đồng hồ, hình như không giống a ... ôm cây đợi thỏ có thể hiểu được, thế nhưng nừa đông nằm úp sấp trên đất năm phút đồng hồ, chính là nhiệt huyết sôi trào thế nữa cũng nên biết lạnh chứ?

Chẳng lẽ người này đột phát bệnh gì?

Nghĩ tới đây Doãn Thiên Lương lại từ từ quay lại, dè dặt kêu lên: “Quận vương? Không có sao chứ?”

Lục Quân Tắc không có động tĩnh.

“Đá cẩm thạch?” Vẫn không có tiếng động.

“Tảng đá?” Đầu ngón tay giật giật.

Rất tốt, còn chưa có chết. Vô cùng may mắn vô cùng may mắn, nếu không nàng phải thủ tiết rồi. Doãn Thiên Lương nghĩ đến.

Thủ tiết nàng không sợ, nhưng nàng sợ người chết trước mặt mình, nàng rất là tốt bụng.

Cẩn thận ngồi xổm xuống sờ sờ trán của hắn lại bật ra, thật là nóng, ăn cái thuốc kia cũng sẽ không bị như vậy đi? Như vậy nguyên nhân chính là ...

Tảng đá chính là lên cơn sốt.

“Người đâu.” Doãn Thiên Lương căng cổ hô lên, thuận tiện xê dịch đá cẩm thạch, nhìn người rất mảnh khảnh mà không nghĩ tới lại nặng như vậy, quả nhiên là tảng đá, thể tích nhỏ độ dày lớn đưa đến chất lượng cũng lớn, không hiền hậu, Doãn Thiên Lương nghĩ tới Bạch Ải Tinh (còi: hình như tên của một ngôi sao).

Bọn nha hoàn tiến vào, ba chân bốn cẳng giúp đỡ nàng mang Lục Quân Tắc lên giường.

“Đi mời đại phu, chuyện như vậy trước hết đùng nói cho phu nhân, tránh cho bà lo lắng.” Doãn Thiên Lương gọi nha hoàn lại phân phó nói. Nếu mẹ chồng từ trong chăn nóng ra ngoài lạnh nàng sẽ phải chăm sóc hai bệnh nhân, không muốn sống.

Đến mép giường nhìn một chút, đá cẩm thạch chau mày, thoạt nhìn rất thống khổ, lúc này không rầm rì, đôi môi mím lại thành một đường thẳng.

Đại phu tới, Doãn Thiên Lương không có ý muốn tránh đi, đại phu xem rồi, nói nóng lên, ở trong lòng Doãn Thiên Lương liền phụ họa một câu: “Đây không phải là nói nhảm sao ...”

Rât tốt, đại phu nói, mặc dù nóng có chút nghiêm trọng, nhưng không bị chết, nghe nói uống mấy bát thuốc sẽ không vấn đề.

Đưa đại phu đi, Doãn Thiên Lương để cho nha hoàn đi nấu thuốc, còn mình ngồi ở mép giường nhìn Lục Quân Tắc.

“Thật biết chọn thời điểm lên cơn sốt, mệt mỏi mình tôi.” Doãn Thiên Lương tiếp tục lầm bầm, không phải là oán trách, thuần túy chỉ là buồn ngủ mới than thở.

Đang lẩm bẩm, cái tay của mình bị nắm chặt, ánh mắt chợt trợn ta. Nhìn về phía bàn tay kia.

Tảng đá chết, thừa dịp này chiếm tiện nghi của bà cô này? Dừng tưởng rằng tôi không bắt nạt bệnh nhân? Tôi không phải là quân tử.

Nhưng, nhìn trên phân thượng anh ta là bệnh nhân nàng liền nhịn chút ... tay cũng không tệ lắm, không phải là nghĩ bàn tay mềm mại nhẵn nhịu như vậy, ngược lại có chút thô ráp, dường như còn có vết chai nổi lên.

Nhịp tim chợt có chút nhanh, bị cái nắm tay kia làm cánh tay có chút tê tê giống như có điện, chẳng lẽ đây chính là cảm giác sét đánh trong truyền thuyết.

“Quận chúa, mặt ngài hồng như vậy, có phải không thoải mái hay không?” Tiểu Đào ở một bên hỏi han.

“Không có, có thể là trong phòng hơi nóng.” Doãn Thiên Lương nói rồi cố gắng rút tay về, nhưng dùng rất nhiều sức cũng không có thành công.

Liếc mắt một cái, ngã bệnh rồi còn giả bộ? Bệnh nhân còn có sức lớn như vậy?

Ánh mắt Tiểu Đào cũng từ từ rơi vào trên hai bàn tay, hé miệng cười một tiêng đứng lui về phía sau.

Cười, cười cái gì? Nàng đây là đang phát triển tinh thần Chủ nghĩa nhân đạo chăm sóc ngời bị thương đó.

Khi Hương Châu cùng hai nha hoàn bưng thuốc tới Doãn Thiên Lương đã muốn ngủ thiếp đi, nhìn các nàng hầu hạ Lục Quân Tắc uống thuốc cũng không dừng gật đầu.

Cuối cùng cũng dày vò xong, bọn nha hoàn không dám khinh thường, giữ lại hai người chở bên ngoài.

Trong ngày thường, Lục Quân Tắc có một thói quen tốt ... có người nhìn thì sẽ không ngủ được, cho nên lúc anh ta ngủ, trừ Doãn Thiên Lương trong phòng này sẽ không có người sống, mặc dù Quận Vương phi nói đây không phải là thói quen tốt, nhưng Doãn Thiên Lương thích, có người nhìn, nàng cũng không ngủ nổi.

Mặc dù Doãn Thiên Lương buồn ngủ cũng không muốn bò lên trên giường đi ngủ trêu trọc vi khuẩn, dùng sức thật lớn rút tay ra, Doãn Thiên Lương chạy lại giường nhỉ tiếp tục ngồi im thư giản.

“Khát quá.” Một tiêng thở dài sâu kín bất đắc dĩ uyển chuyển truyền vào lỗ tai nàng.

Không đợi nha hoàn đi vào, Doãn Thiên Lương liền nhảy xuống rót nước trở lại, đỡ Lục Quân Tắc uống nước nàng vẫn còn buồn bực, trong ngày thường ngủ đến sấm đánh cũng không nghe thấy, thế nào giọng nàng nhỏ như vậy cũng có thể nghe thấy?