Dậy sớm, hình như mưa nhỏ dần, nha hoàn hầu hạ Doãn Thiên Lương thay quần áo, Doãn Thiên Lương thỉnh thoảng liếc trộm Lục Quân Tắc một cái, lại mặc quần áo trắng ... bùn lầy của trời mưa vui đùa với trai đẹp nha.
Nha hoàn ra cửa rót nước, trong nhà còn dư lại hai người vừa thua thập xong, lúng túng.
“Không phải là đồng ý trước mặt vi phu không cần phải giả bộ? Tại sao lại không nói lời nào?” Lục Quân Tắc cười hỏi.
Cười, cười quá mắc? Tôi là radio à, khi nào người mở ra đều nói chuyện đây? Chương trình phát thanh buổi chiều thứ ba còn được nghỉ ngơi đấy.
“Quận vương sớm.” Doãn Thiên Lương nói. Nói câu: “What is the weath-er like?” Sợ anh nghe không hiểu.
“Oh a, cũng thân mật như vậy, sau này trừ khi trước mặt người ngoài, đều không cần gọi Quận vương, xa lạ.” Lục Quân Tắc nói. Còn cười. Doãn Thiên Lương rất muốn đi qua véo da mặt anh ta. Còn thân mật hơn ...
“Vậy gọi là gì?” Doãn Thiên Lương hỏi. Gọi đá cẩm thạch? Quá dài.
“Gọi Đới Lễ hoặc là phu quân, hoặc là ... đá cẩm thạch, tảng đá thì thế nào?” Lục Quân Tắc hỏi.
“Vẫn gọi là Đới Lễ đi.” Doãn Thiên Lương nói. Người này lại giả say, hứ, nói một cách thẳng thừng với nàng có khác biệt gì, đều là giả bộ một chút.
Bởi vì mưa nhỏ, cho nên đội ngũ chuẩn bị lên đường. Còn có hai ngày là đến hém núi rồi.
Lên xe ngựa, Quận Vương phi dùng loại ánh mắt kỳ kỳ quái quái nhìn nàng: “Lương nhi, con làm sao vậy? Sao lại có vẻ mặt này?”
“Không có gì, hỏng việc rồi.” Doãn Thiên Lương nói, lui từng bước trời cao biển rộng, vì sao nàng lại không nhịn được đây?
“A? Hỏng cái gì?” Trong ánh mắt Quận Vương phi tràn ngập các loại màu sắc lấp lánh, lóe ra lục quang.
A cái gì a, cũng không phải là phá thân ... quý bà ngài không CJ như vậy.
“Chính ta tối qua con nhất thời nhịn không được, dạy dỗ Quận vương đôi câu.” Doãn Thiên Lương nói. Mắt thấy anh sáng trong mắt Quận Vương phi nhạt đi xuống.
“Quân Tắc chọc con tức giận.” Quận Vương phi hỏi.
“Đúng vậy ạ, nếu như không nhất thời cũng sẽ không nhịn được. Ai ...” Doãn Thiên Lương nói.
“Hắn bắt nạt con như thế nào, nói cho mẹ nghe một chút, mẹ giúp con đi dạy dỗ hắn.” Quận Vương phi nói.
Chuyện xấu xa như vậy nói thế nào được ... Hay là quên đi.
“Cũng không có việc lớn gì, mẹ, ngài đừng hỏi, tự con giải quyết xong rồi.” Doãn Thiên Lương nói.
Quận Vương phi liền híp ánh mắt nhìn nàng chằm chằm, ánh sáng trong đôi mắt lại hừng hực: “Lương nhi không nói, có phải không có hừng thú nói hay không? Được, mẹ biết, mẹ không hỏi.”
Vừa nhìn cũng biết lại nghĩ không đứng đắn.
Lúc xế chiều mưa rốt cục cũng ngừng, trời cũng trong, chân trời lại còn có cầu vồng. Đáng tiếc, cầu vồng khó thấy như vậy cũng không vực dậy nổi hăng hái của Doãn Thiên Lương.
Tối nay đến phiên Lục Quân Tắc trực đêm, Doãn Thiên Lương rốt cục cũng có chút buông lỏng, ngâm mình ở trong thùng tắm suy nghĩ đến cuộc sống sau này, nhìn trên mặt một vẻ cười không tốt, sau này cũng nên cẩn thận.
“Rầm” cửa sổ được mở, một đống gì đó lăn lộn trên đất một chút rồi đứng thẳng dậy.
“Cô em chồng, ngươi đang tắm?” Lăng Tiễn Tuyết không tị hiềm nhìn Doãn Thiên Lương ở trong nước.
“Không tắm chẳng lẽ đang ăn canh à?” Doãn Thiên Lương hỏi, nhìn cách ăn mặc của cô ta một chút: “Lại tới xin nước?”
“Cô em chồng hôm nay tức giận thật lớn.” Lăng Tiễn Tuyết ngắm nàng một cái: “Có phải Lục Quân Tắc bắt nạt ngươi hay không?”
“Lăng tiểu thư, cô tính toán lúc nào thì gả cho anh tôi?” Doãn Thiên Lương hỏi.
“Dù thế nào cũng phải từ Bắc Chu trở lại kinh thành.” Lăng Tiễn Tuyết ngược lại không có phòng bị.
“Vậy cô thực sự muốn gả cho anh ta hay là vì không thể cãi lới Thái hậu?” Doãn Thiên Lương hỏi.
“Hả? Cái này ta còn không có suy nghĩ rõ ràng.” Lăng Tiễn Tuyết nói, lông mày công cong nhíu lại.
Ha ... cái này cũng phải suy nghĩ mới hiểu được? Ban đầu khi đồng ý thì cô đi làm cái gì rồi hả?
“Vậy cô từ từ suy nghĩ đi.” Doãn Thiên Lương không nhanh không chậm tiếp tục tắm.
Lăng Tiễn Tuyết nhìn nàng một cái: “Cô em chồng, ngươi chừng nào thì rửa xong?”
“Còn một lát nữa, tôi vừa mới tắm.” Doãn Thiên Lương nói.
“Nhưng là ta muốn thay ca, nếu không tắm sẽ không kịp rồi, cô em chồng, ngươi để cho ta tắm trước.” Doãn Thiên Lương bất đắc dĩ, chỉ đành tắm đến một nửa thì ra ngoài để cho bọn nha hoàn thay nước mới, sau đó mình mặc quần áo ngồi lau tóc.