Thụ Ốm Yếu Muốn Làm Cá Mặn Trong Truyện Ngược

Chương 72: Ngọt Ngọt Ngọt!



Tuy rằng Giản Úc đã tỉnh dậy từ trong cơn hôn mê, nhưng không đại biểu thân thể của cậu đã hoàn toàn không có việc gì, cậu còn phải ở lại bệnh viện để tiếp thu một đợt trị liệu phục hồi chức năng nữa.

Hiện tại thân thể của cậu đang trong trạng thái cực kỳ suy yếu, ít nhất cũng phải khôi phục được bảy tám phần thì mới có thể xuất viện được.

Hôm nay, phòng tập phục hồi chức năng.

Dưới sự hỗ trợ của hai nhân viên y tế, Giản Úc chậm rãi làm những bài tập phục hồi.

Cậu nằm trên giường lâu lắm, ngay cả đi bộ bình thường cũng phải thở dốc, bởi vậy những bài tập phục hồi như thế này đối với cậu có chút gian nan.

Không được một lúc, trên trán của cậu đã đầy mồ hôi, hô hấp cũng có chút dồn dập hơn.

Nhân viên y tế thấy thế, nói: "Giản tiên sinh, chúng ta nghỉ ngơi trước một lúc đi, mười phút sau lại tiếp tục."

Dù sao mọi thứ cũng phải từ từ mà tiến, đột nhiên tăng lượng vận động lên, đối với thân thể của Giản Úc cũng thêm không ít gánh nặng.

Nghe được rốt cuộc có thể nghỉ ngơi, Giản Úc thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói với nhân viên: " Làm phiền mọi người rồi."

Nhân viên y tế cười nói: "Đây là việc chúng tôi nên làm."

Nói xong, các cô liền tạm thời rời khỏi phòng tập.

Giản Úc nhẹ nhàng lắc lắc hai cánh tay mỏi nhừ của mình, sau đó đi tới khu nghỉ ngơi ở trong góc của phòng tập.

Lục Chấp đang ngồi ở đó chờ Giản Úc.

Một tiếng trước hắn từ tập đoàn trực tiếp chạy tới đây, còn đang mặc một thân tây trang màu đen giá trị xa xỉ.

Hắn đang cầm di động gửi tin nhắn, chắc là đang trả lời email của người nào đó.

Giản Úc đi qua, ủ rũ mà nói: "Mệt mỏi quá đi à."

Cậu chỉ muốn ngồi hoặc là nằm nghỉ ngơi mà thôi, một chút cũng không muốn làm bài tập phục hồi chức năng, những bài tập này làm cơ bắp của cậu có chút nhức mỏi.

Lục Chấp nghe vậy, hắn nâng đôi mắt đen nhánh của mình lên nhìn cậu, nhếch môi nói: "Không được làm nũng, đợi lát nữa tiếp tục tập luyện."

Giản Úc bẹp miệng: "Em không có làm nũng, em là thật sự mệt mỏi mà."

Toàn thân cậu đều nhức mỏi, hơn nữa còn không có chút sức lực nào.

Lục Chấp: "Vậy cũng phải tập luyện. Còn nhớ rõ lúc em vừa mới tỉnh lại không? Em chỉ đi vài bước đã ngất xỉu rồi."

Lúc ấy Giản Úc từ trong cơn hôn mê tỉnh lại, nóng lòng muốn được nhìn thấy Lục Chấp, liền cứ thế mà đi xuống văn phòng tầng dưới tìm hắn.

Kết quả, lúc gặp mặt, hai người còn chưa kịp nói câu nào, Giản Úc liền ngất đi lần nữa.

Lúc ấy Lục Chấp sợ tới mức thiếu chút nữa liền ngừng thở, vội vàng đưa tay tiếp được Giản Úc ngất đi.

Cũng may có Lâm Bác Vũ ở đó, hắn kiểm tra cho thân thể của Giản Úc một lúc, mới bảo rằng do vừa mới tỉnh dậy mà Giản Úc đã làm vận động, cho nên mới ngất xỉu đi như vậy, những mặt khác không có vấn đề gì.

Nghe Lâm Bác Vũ nói như vậy, Lục Chấp mới yên tâm hơn, hắn ôm Giản Úc trở về phòng bệnh.

Lúc này, Giản Úc nghe Lục Chấp nói này đó, cũng không thể phản bác được, dù sao đúng là ngày đó cậu thật sự đi vài bước đã ngất xỉu.

Lục Chấp thấy bộ dáng uể oải ỉu xìu của Giản Úc, hắn thả điện thoại lại trong túi, sau đó ôm lấy vòng eo của Giản Úc, đem người kéo ngồi lên đùi của mình.

Khoảng cách của hai người cực kỳ gần, ngay cả hơi thở trên người của nhau cũng có thể ngửi được rõ ràng, mùi hương trái cây ngọt ngào cùng với mùi gỗ lạnh lẽo quấn quanh lẫn nhau.

Giản Úc ngồi trên đùi của Lục Chấp, rũ mắt, chơi ngón tay của mình, không nói lời nào.

Lục Chấp ôm vòng eo của cậu, dỗ dành: "Đừng không vui. Chờ khi nào thân thể của em hoàn toàn khỏe lại, là có thể làm được rất nhiều chuyện."

Giản Úc hơi có chút hứng thú, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Chấp: "Giống như cái gì?"

Lục Chấp nói: "Giống như chúng ta có thể đi hưởng tuần trăng mặt."

Đôi mắt của Giản Úc cuối cùng cũng có thêm một ít sắc thái mới, thanh âm cũng nhẹ nhàng hơn vài phần: "Hưởng tuần trăng mật?"

Lục Chấp thấy cậu vui vẻ, hắn cũng cười theo: "Ừm, chờ em khỏe lên liền có thể đi. Không phải em thích biển sao, đến lúc đó chúng ta có thể trực tiếp thuê một hòn đảo."

Giản Úc nghe Lục Chấp nói như vậy, buồn bực lúc nãy cũng tiêu tán không ít, mặt mày đều cong lên.

Cậu rất muốn đi biển chơi, có thể câu cá, chèo thuyền, cùng với hái dừa gì đó.

Lúc này, Giản Úc nghĩ tới cái gì, chớp mắt hỏi: "Nhưng còn công việc của anh thì sao, không phải anh rất bận sao?"

Lục Chấp: "Trước tiên hoàn thành công việc, sau đó là có thể chừa ra thời gian trống rồi."

Hai mắt Giản Úc cong cong nói: "Được nha, đến lúc đó chúng ta phải chơi mấy ngày mới được. Đúng rồi, anh vừa nói em tốt lên thì có thể làm rất nhiều chuyện, ngoại trừ hưởng tuần trăng mật, thì còn có chuyện nào nữa?"

Lục Chấp nhướng mày: "Việc học của em."

Giản Úc: "......"

Lục Chấp không nói, cậu cũng sắp quên luôn chuyện này rồi.

Lục Chấp nói: "Ở trường học anh đã thay em xin nghỉ ốm dài hạn, chờ khi nào em khỏe lại, phải đi trường học báo danh."

Sau một lúc lâu, Giản Úc ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Trước kia cậu cho rằng mình sống không được lâu, cho nên căn bản không nghĩ lấy được bằng tốt nghiệp, nhưng hiện tại cậu đã có thể sống thật tốt, tất nhiên cũng phải suy xét lại mọi thứ.

Không lấy được danh hiệu sinh viên tốt nghiệp ưu tú, ít nhất cũng phải lấy được bằng tốt nghiệp đại học, dù sao hiện tại cậu cũng đã năm tư, tương đương với một trăm bước cậu đã đi được chín mươi chín bước rồi, chỉ còn lại một bước, không có lý do gì mà không bước tiếp cả.

Sau khi Giản Úc đồng ý tiếp tục đi học xong, cậu hỏi Lục Chấp: "Vậy còn có chuyện gì nữa không?"

Lúc này, cái tay đang ôm eo cậu siết chặt thêm một chút, ánh mắt của Lục Chấp dường như trở nên sâu thẳm hơn không ít.

Vòng eo của Giản Úc rất tinh tế, vì thuận tiện cho những bài tập phục hồi, cậu chỉ mặc một cái áo khoác mỏng, một tay là có thể ôm lấy.

Hơn nữa hai người cách nhau rất gần, Lục Chấp có thể dễ dàng bắt được tất cả những chi tiết nhỏ trên thân thể của Giản Úc.

Tóc Giản Úc đen mềm, theo động tác nghiêng đầu lướt qua bên tai, lộ ra làn da trắng nõn, lông mi của cậu cũng dài, mỗi lần động đậy, đều như một cánh bướm nhẹ nhàng lay động lòng người, đôi mắt trong vắt sáng ngời, thậm chí Lục Chấp có thể ở trong đôi mắt của cậu nhìn thấy ảnh ngược của bản thân.

Cố tình Giản Úc còn vô tri vô giác, tiếp tục hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Lục Chấp khắc chế một chút mới mở miệng, thanh âm dường như mang theo một chút khàn khàn: "Đến lúc đó em sẽ biết."

Giản Úc mê mang mà chớp chớp mắt: "Rốt cuộc là chuyện gì dạ?"

Cảm thấy thật thần bí.

Lục Chấp nhìn cậu thật sâu, trong mắt tựa như hàm chứa cảm xúc áp lực nào đó: "Tự mình suy nghĩ đi."

Giản Úc càng thêm mê man.

Chẳng lẽ còn có chuyện gì đặc biệt trọng đại sao?

Có chuyện gì trọng đại mà nhất định phải chờ thân thể cậu khỏe lên mới có thể làm nhỉ?

Chẳng qua Giản Úc còn không có nghĩ kỹ chuyện này, mười phút nghỉ ngơi liền đi qua, cậu lại lần nữa phải tiến hành các  bài tập phục hồi chức năng.

Mỗi ngày cứ trôi qua như vậy.

Hơn một tháng sau, rốt cuộc Giản Úc nghênh đón ngày xuất viện.

Cậu ở lại bệnh viện lâu lắm rồi, chợt vừa đi ra khỏi bệnh viện, thậm chí cậu còn cảm thấy có chút xa lạ.

Nhưng mà rất nhanh, chút cảm giác xa lạ này cũng nhạt đi, cậu nhìn người đến người đi trên đường, có cảm giác như chính mình cuối cùng cũng sống lại một lần nữa.

Lục Chấp an bài mấy vệ sĩ mang hành lý của Giản Úc bỏ vào cốp xe.

Chờ mọi thứ đã chuẩn bị thỏa đáng rồi, hắn nói với Giản Úc: "Đi thôi, chúng ta về nhà."

Giản Úc cười một chút, đi qua cầm tay của Lục Chấp, sau đó mới cùng nhau lên xe.

Rất nhanh, chiếc xe Bentley ngừng ở cổng lớn biệt thự.

Giản Úc nhìn qua cửa kính xe, nhìn biệt thự quen thuộc kia, nhất thời trong lòng căng đầy, cảm xúc vô cùng phức tạp.

Đã qua hơn một năm, lúc cậu rời khỏi căn biệt thự này, cậu chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày cậu có thể trở về đây.

Lúc ấy có bao nhiêu khổ sở cùng luyến tiếc, hiện tại liền có bao nhiêu vui sướng cùng kích động.

Giản Úc duỗi tay, mở cửa xe ra.

Lúc này, Lục Chấp lên tiếng: "Chờ một chút."

Giản Úc khó hiểu mà quay đầu lại nhìn về phía Lục Chấp.

Lục Chấp bỏ đi áo khoác trên người, sau đó tỉ mỉ mà khoác lên người của cậu: "Hình như bên ngoài có gió, đừng để bị cảm."

Giản Úc cười một chút: "Đừng khoa trương như vậy."

Tuy rằng thân thể của cậu xác thật rất yếu, nhưng hiện tại bọn họ đang ở bên ngoài biệt thự, sau khi xuống xe, đi mấy chục bước là có thể vào tới biệt thự rồi.

Khoảng cách ngắn như vậy, hẳn là sẽ không bị cảm lạnh được đâu?

Lục Chấp lại kiên trì mặc áo khoác tây trang cho cậu, sau đó mới mở cửa xuống xe.

Sau khi xuống xe, hắn vươn tay về phía Giản Úc.: "Xuống nào, chậm một chút."

Giản Úc nhìn Lục Chấp vươn tay về phía mình, cũng không hề nói thêm cái gì.

Cậu bỏ tay của mình vào trong tay của Lục Chấp, giây tiếp theo đã bị hắn gắt gao mà nắm lấy.

Bàn tay của Lục Chấp to rộng mà ấm áp, giống như con người của hắn vậy, cho người ta cảm giác an toàn rất lớn.

Giản Úc dựa vào lực đạo của Lục Chấp, chậm rãi xuống xe,

Sau đó, hai người nắm tay nhau, đi vào trong biệt thự.

Vừa mới đi vào, Giản Úc liền nhận được hoan nghênh vô cùng nhiệt liệt.

Một đám người làm đều vây quanh ở cửa, trên mặt đều mang theo ý cười, mồm năm miệng mười mà nói chuyện.

" Giản tiên sinh, rốt cuộc cậu cũng đã trở lại rồi!"

" Giản tiên sinh, hai con thỏ cậu nuôi lúc trước, đã sinh thêm vài bé thỏ con rồi, tôi phải mua vài cái lồng sắt mới chứa đủ."

" Còn có, vườn rau của cậu, chúng tôi vẫn luôn chăm sóc rất tốt, chính là chờ cậu trở về để tiếp tục trồng rau đó!"

"........"

Trên mặt Giản Úc mang theo ý cười nhợt nhạt, nhất nhất mà nghe mọi người nói chuyện.

Biệt thự giống như có một chút biến hóa, nhưng mà vẫn làm cậu cảm thấy rất quen thuộc.

Lúc này, một con chó màu trắng chạy tới, nhằm về phía Giản Úc, vui sướng mà vẫy vẫy đuôi với cậu: "Gâu gâu!"

Giản Úc nhìn con Samoyed tuyết trắng vô cùng xinh đẹp kia, nhất thời có chút không kịp hoàn hồn: "Đây là?"

Lục Chấp giải thích cho cậu: "Quên rồi sao? Đây là con chó nhỏ lúc đó em nhặt được."

Giản Úc nghe xong, lập tức kinh hỉ nói: "Đã lớn như vậy rồi sao? Em nhất thời cũng chưa nhận ra được!"

Trước đó lúc cậu nhặt được con chó nhỏ này, nó vẫn là một con chó con, không nghĩ tới hiện tại đã lớn tới đầu gối của cậu luôn rồi.

Là thức ăn của biệt thự quá tốt rồi sao?

Con Samoyed kia cọ cọ ống quần của Giản Úc,  một bộ dáng cầu được vuố,t ve.

Giản Úc cười, sờ đầu nó một cái: "Mày quả nhiên là một con Samoyed."

Trước kia cậu còn lo lắng nó là một con Husky, dù sao hở một chút là nó lại gặm đồ vật, cũng may sự thật chứng minh, nó chỉ là một con Samoyed đáng yêu mà thôi, nếu không, đồ vật ở biệt thự có thể sẽ gặp phải tai ương.

Lúc này, dì Trương từ trong phòng bếp đi ra, cười nói với Giản Úc: "Được rồi, nhanh vào rửa tay ăn cơm đi, tôi đã chuẩn bị cơm chiều xong rồi, tất cả đều là món mà cậu thích cả."

Giản Úc vui vẻ nói: "Cảm ơn dì Trương."

Dì Trương cười nói: "Hiện tại hết thảy mọi thứ đều đã tốt hơn rồi, về sau mỗi này tôi đều sẽ làm đồ ăn ngon cho cậu."

Cách hơn một năm, trong biệt thự cuối cùng lại một lần nữa tràn ngập tiếng nói cười.

Buổi tối.

Giản Úc đi tới lầu hai, chuẩn bị vào phòng ngủ của chính mình.

Lúc này, Lục Chấp đi theo phía sau cậu nói: "Đêm nay đến phòng của anh ngủ."

Động tác nắm lấy then chốt cửa của Giản Úc dừng lại, cậu quay đầu, hơi hơi mở to mắt nhìn về phía Lục Chấp: "Cái gì?"

Lục Chấp dựa vào trên lan can, khoanh tay trước ngực nhìn Giản Úc: "Sau này vẫn sẽ luôn như vậy."

Không biết như thế nào, đột nhiên Giản Úc có hơi khẩn trương.

Tuy rằng cậu cùng Lục Chấp không phải chưa từng chung chăn chung gối qua, thậm chí đoạn thời gian ở bệnh viện, mỗi ngày Lục Chấp đều sẽ cùng cậu ngủ chung một chiếc giường, nhưng mà hiện tại về tới biệt thự, tình huống liền có chút không giống, trước đó bọn họ ở biệt thự đều là phân phòng ngủ.

Giản Úc nhất thời có chút không thích ứng kịp: "Chúng ta không thể ngủ riêng sao?"

Đột nhiên liền ngủ chung một phòng gì đó.......

Giản Úc cảm thấy mặt của mình dường như đang nóng lên.

Thân hình Lục Chấp cao lớn nghiêng nghiêng dựa vào lan can, ung dung mà nhìn Giản Úc: "Không muốn đến phòng của anh để ngủ? Vậy anh đến phòng của em ngủ."

Giản Úc: "......"

Căn bản không phải phòng có vấn đề, mà là người có vấn đề a!!

Lục Chấp thấy Giản Úc không mở miệng, hắn tốt bụng mà nói lại lần nữa: "Có lẽ em còn có một lựa chọn nữa."

Giản Úc vội vàng hỏi: "Lựa chọn gi?"

Lục Chấp bình thản nói: "Đi xuống sô pha dưới phòng khách ngủ."

Giản Úc: "??"

Cậu rõ ràng có phòng ngủ, đang êm đẹp tự nhiên chạy xuống sô pha dưới lầu ngủ làm gì?

Con người Lục Chấp thật là quá đáng ghét!!

Lục Chấp nhướng mày, không nhanh không chậm nói với cậu: "Chọn một cái đi."

Giản Úc: "....."

Lục Chấp có để lại đường sống để cậu lựa chọn sao?

Cuối cùng, Giản Úc vẫn không thể không khuất phục, đi theo Lục Chấp cùng tới phòng của hắn.

Đây là lần đầu tiên Giản Úc tới phòng của Lục Chấp, rất nhanh, một chút bực bội nho nhỏ liền tan thành mây khói, thay vào đó là sự mới lạ.

Phòng của Lục Chấp cho người ta ấn tượng đầu tiên chính là quạnh quẽ, diện tích phòng ngủ rất lớn, nhưng lại không có quá nhiều bài trí, tổng thể đều chỉ có ba màu đen trắng xám đơn điệu, ngay cả đèn treo trên đỉnh đầu cũng tản ra ánh sáng trắng lạnh lẽo.

Ở trong phòng ngủ như vậy, tự dưng cũng cảm thấy nhiệt độ trong không khí giảm xuống mấy độ.

Giản Úc theo bản năng mà kéo lại quần áo của mình một chút.

Lục Chấp thấy thế, hỏi cậu: "Không quen sao?"

Giản Úc lắc đầu: "Không phải, chỉ là lần đầu tiên thấy một phòng ngủ có phong cách như vậy."

Chẳng qua phòng ngủ như vậy rất phù hợp với hình tượng con người Lục Chấp, dù sao Lục Chấp vẫn luôn là bộ dáng người sống chớ lại gần, tính cách trầm mặc ít nói, làm người khác không dễ dàng tiếp cận, chỉ có số ít người thân thiết với hắn, mới dám cùng hắn nói nhiều vài câu.

Lúc này, Lục Chấp nâng tay lên, nhìn thoáng qua đồng hồ: "Hiện tại mới 10 giờ, còn kịp, để cho người làm thu thập vài món đồ của em lại đây."

Giản Úc gật đầu: "Vâng."

Nếu cậu muốn cùng Lục Chấp ở cùng một phòng, tất nhiên phải đem đồ dùng hàng ngày đều dọn qua đây mới được.

Rất nhanh, dưới phân phó của Lục Chấp, mấy người làm đi tới lầu hai, bắt đầu thu thập đồ đạc của Giản Úc.

Đương nhiên, cũng không có khả năng dọn hết qua đây, chỉ là dọn một ít đồ dùng thường ngày mà thôi, còn dư lại vẫn đặt nguyên tại chỗ cũ.

Giản Úc cũng bắt đầu dọn đồ của mình, chẳng qua cậu vừa bệnh nặng mới khỏi, tất nhiên không có khả năng mang vật nặng, cậu liền hỗ trợ cầm ly nước gì đó.

Lục Chấp có chút việc cần xử lý, tạm thời phải đi thư phòng.

Nửa giờ sau, đồ dùng hàng ngày của Giản Úc đã được dọn tới phòng ngủ của Lục Chấp.

Chỉ là nhiều thêm một người cùng ít đồ vật mà thôi, phòng ngủ nháy mắt thay đổi không giống như trước nữa.

Trên tủ đầu giường, có một chiếc đèn bàn màu vàng, còn có mấy quyển truyện tranh, cùng với hai chiếc ly tình nhân.

Trong tủ quần áo, nguyên bản phần lớn là quần áo tây trang cùng sơ mi trắng của Lục Chấp, hiện tại lại thêm rất nhiều quần áo màu sắc ấm áp.

Bên cạnh cửa sổ sát đất, trước kia không có gì, hiện tại lại nhiều thêm một chiếc tatami thoải mái.

........

Những biến hóa này khiến căn phòng có phong cách khác trước một trời một vực, nhưng lại ngoài ý muốn rất hài hòa, vì phòng ngủ lúc đầu rất quạnh quẽ, hiện tại lại tăng thêm chút ấm áp.

Giống như Giản Úc đột nhiên xông vào thế giới của Lục Chấp vậy, như một tia sáng phá tan bóng tối.

Sau khi đồ vật được sửa sang xong xuôi, Giản Úc đi tới phòng tắm tắm rửa.

Chờ sau khi cậu tắm xong ra ngoài, vừa vặn Lục Chấp cũng mở cửa đi vào.

Giản Úc hỏi Lục Chấp: "Anh xong việc rồi sao?"

" Ừm." Lục Chấp gật đầu, nhìn Giản Úc, ánh mắt sâu thẳm.

Giản Úc tắm rửa xong, cậu mặc một bộ áo ngủ màu vàng, trên tóc mái vẫn còn nhỏ nước, đôi mắt trong suốt, cả người đứng dưới đèn phòng, như đang phát sáng.

Lục Chấp dừng lại một lúc, sau đó hắn đi tới tủ quần áo, lấy ra một cái khăn lông sạch sẽ, nói với Giản Úc: "Lại đây, anh lau tóc cho em."

Giản Úc ngoan ngoãn mà đi qua, ngồi lên ghế.

Lục Chấp đứng đằng sau cậu, động tác tinh tế mà lau tóc cho cậu.

Giản Úc lẳng lặng ngồi im trên ghế, tùy ý để Lục Chấp lau tóc cho mình.

Động tác của Lục Chấp rất nhẹ, một chút cũng không làm đau cậu, chỉ là ngẫu nhiên ngón tay trong lúc lơ đãng sẽ lướt qua cổ của cậu.

Làn da của Giản Úc có chút mẫn cảm, hơn nữa nhiệt độ cơ thể của cậu tương đối thấp, mà tay Lục Chấp lại nóng, hai người tiếp xúc với nhau, sẽ tạo ra một trận rùng mình cùng tê dại.

Giản Úc nhịn không được mà nghiêng đầu.

Lục Chấp duỗi tay giữ đầu của cậu lại, thanh âm trầm thấp: "Làm sao vậy? Còn chưa có lau khô."

Giản Úc thành thật nói: "Có chút ngứa."

Lục Chấp dường như nhẹ giọng cười một cái: "Hình như anh không có làm gì với em mà."

Giản Úc: "!!"

Lục Chấp vừa nói như vậy, giống như cậu ra vẻ kiếm chuyện với hắn không bằng!

Mặt của Giản Úc đều đỏ lên, vội vàng cãi lại: "Ngón tay của anh đụng vào cổ của em, cho nên em mới cảm thấy có chút ngứa."

Lục Chấp cười như không cười nói: "Chạm vào một chút đều không được? Vậy như thế này thì sao?"

Giản Úc còn chưa hiểu được lời của Lục Chấp là ý gì.

Sau đó giây tiếp theo, Lục Chấp cúi người, hôn vào cổ cậu một cái, còn nhẹ nhàng mà cắn một ngụm.

Không đau, nhưng mang đến hiệu quả vô cùng lớn.

Giản Úc lập tức ôm cổ, mặt lần này là thật sự đỏ bừng, cậu trừng mắt nhìn Lục Chấp, nửa ngày cũng không nói nên lời, một hồi lâu mới nói: "Lục Chấp, anh là chó sao?"

Nhưng mà, khuôn mặt của cậu đỏ rực, thanh âm mềm mại nói lời như vậy, sẽ chỉ làm cho người ta càng muốn bắt nạt cậu hơn mà thôi.

Lục Chấp nhếch mày, dứt khoát đem khăn lông để qua một bên, sau đó cúi người, hôn lên môi Giản Úc.

Giản Úc còn muốn nói cái gì, kết quả cậu vừa mở miệng, ngược lại để Lục Chấp dễ dàng tiến vào hơn.

Lục Chấp càng hôn càng sâu.

" Ưmm....."

Giản Úc hoàn toàn không nói thêm được câu nào, cậu cảm thụ được tình ý mãnh liệt của Lục Chấp, cậu cảm giác đầu lưỡi của mình đều có chút tê dại rồi, nước miếng không kịp nuốt xuống, sau đó hòa lẫn vào giữa môi và răng......

Một tay của Lục Chấp đỡ lưng của cậu, tay khác thì xuyên qua những sợi tóc sau gáy, sau đó giữ chặt.

Giản Úc căn bản tránh không thoát, chỉ có thể ngửa đầu, tùy ý cho động tác của Lục Chấp.

Cậu giống như đang chìm nổi trong nước biển, ý thức sắp tan rã.

Không biết qua bao lâu, nụ hôn này mới kết thúc được.

Giản Úc vừa được buông ra, liền hô hấp từng ngụm từng ngụm.

Mỗi lần Lục Chấp hôn vừa hung dữ vừa gấp gáp, cậu căn bản theo không kịp tiết tấu của hắn, nhưng mà tránh không thoát, cũng chỉ có thể thừa nhận, cho đến khi Lục Chấp chủ động buông ra.

Lục Chấp dùng bụng ngón tay nhẹ cọ qua khóe miệng ướt át của cậu, khích lệ nói: "Lần này học được hít thở rồi."

Lúc này Giản Úc không thèm để bụng Lục Chấp khen hay không khen cậu, cậu thở phì phò, kháng nghị nói: "Lần sau anh không được hôn lâu như vậy."

Lục Chấp nhếch khóe miệng, trong mắt tràn đầy ý cười sung sướng: "Xin lỗi, chuyện này anh khó mà làm được."

Giản Úc hừ nói: "Làm không được liền không cho hôn."

Lúc nãy cậu bị hôn lâu lắm, môi một mảnh ướt át, vô cùng hồng.

Lục Chấp nhìn môi của cậu một cái, cười nói: "Cái này không trách anh được."

Giản Úc trừng lớn mắt.

Người này vậy mà còn không chịu nhận trách nhiệm?

Cậu đầy mặt nghi hoặc hỏi: "Vậy phải trách ai?"

" Trách chính em."

Giản Úc nghe thấy Lục Chấp vậy mà dám đổ lỗi, cậu tức khắc không cao hứng mà hừ nói: "Sao có thể trách....."

Cậu còn chưa nói xong, đã bị Lục Chấp hôn lần nữa.

Giản Úc: "....."

Cậu duỗi tay muốn đẩy Lục Chấp, dù sao người này thật sự quá đáng.

Nhưng mà, bàn tay của cậu đến giữa đường, lại dừng lại, cuối cùng cũng không có đẩy Lục Chấp ra, mà leo lên bờ vai của hắn.....

Lúc 11 giờ rưỡi, hai người đều rửa mặt xong, sau đó nằm ở trên giường.

Giản Úc ghé vào trong ngực của Lục Chấp, cầm tay của hắn chơi một hồi.

Ngón tay của Lục Chấp rất thon dài, hơn nữa khớp xương cũng rõ ràng.

Ngược lại, tay của Giản Úc lại tinh tế hơn nhiều.

Lúc này, Giản Úc như nhớ tới một chuyện.

Đó chính là cậu đã lâu lắm không được chạm qua di động rồi, vì thế cậu ngước mắt hỏi Lục Chấp: "Di động của em đâu?"

Từ sau khi cậu hôn mê, di động của cậu được Lục Chấp bảo quản, đã thật lâu rồi cậu không thấy nữa.

Lục Chấp trả lời: "Ở trong hành lý mang từ bệnh viện về, ngày mai anh đưa cho em."

Không nói đến chuyện điện thoại còn tốt, vừa nhắc tới, Giản lúc liền có chút muốn chơi.

Từ khi thị lực của cậu giảm xuống, đã thật lâu cậu không chơi di động rồi, chính xác mà nói cũng phải một năm rưỡi rồi.

Hiện tại thật vất vả lắm thị lực khôi phục không ít, vì thế cậu có chút muốn chơi.

Vì thế cậu hỏi Lục Chấp: "Em có thể chơi di động một chút được không?"

Tuy rằng giao diện điện thoại của Lục Chấp rất đơn giản, không có phần mềm giải trí nào, nhưng cậu có thể mở lên wechat, chơi trò chơi trên đó một lúc.

Kết quả Lục Chấp lại nói: "Không thể chơi, mắt của em còn chưa có hoàn toàn khôi phục."

Giản Úc ôm lấy cánh tay của Lục Chấp, mắt trông mong mà cầu xin hắn: "Em chỉ chơi một lúc thôi mà."

Cậu thật sự đã lâu lắm không chơi di động rồi.

Lục Chấp không một chút lung lay: "Một chút cũng không được."

Giản Úc: "...."

Cậu nhấp môi, sau đó giây tiếp theo, cậu nhướng người hôn lên má của Lục Chấp một cái.

Hôn xong, đôi mắt trong sáng của cậu chớp hai lần: "Anh đáp ứng em đi."

Lục Chấp nhìn hai mắt ngập nước kia của Giản Úc, một lát sau hắn nhả ra nói: "Được rồi."

Nguyên tắc gì đó, đều bị người nào đó đánh vỡ.

Giản Úc lập tức cười híp cả mắt, vươn tay qua với Lục Chấp: "Mau đem điện thoại cho em."

Lục Chấp lấy điện thoại trên tủ đầu giường qua, trước khi bỏ vào tay của Giản Úc, hắn nói: "Chỉ có thể chơi hai mươi phút thôi."

Giản Úc trừng to mắt: "Hai mươi phút cũng quá ngắn rồi đó?"

Lục Chấp nhướng mày: "Vậy liền không chơi."

Giản Úc: "....."

Cậu biết mà, Lục Chấp làm gì dễ nói chuyện như vậy.

Chẳng qua cuối cùng, Giản Úc cũng chỉ có thể đáp ứng điều kiện của Lục Chấp.

Hai mươi phút thì hai mươi phút, so với không được chơi thì cũng tốt rồi.

Thời gian kế tiếp, Giản Úc dựa vào trong ngực của Lục Chấp, chơi game.

Lục Chấp ôm Giản Úc vào lòng, nhìn cậu chơi game.

Tuy rằng ngày thường Lục Chấp không có hứng thú với trò chơi, nhưng lúc xem Giản Úc chơi vui vẻ như vậy, hắn cũng cảm thấy trò chơi này cũng khá thú vị.

Một lúc sau, Giản Úc nhanh chóng mà qua ải mới, cậu vui vẻ đến cong cả mắt: "Lục Chấp, anh xem, em có phải rất lợi hại hay không?"

Lục Chấp bị cảm xúc vui vẻ của cậu cảm nhiễm, đôi mắt đen nhánh cũng có ý cười.

Sau đó, hắn cúi người hôn lên trán của cậu một cái:  "Ừ, Giản Úc nhà anh thật là lợi hại."