"Bẩm Hoàng hậu nương nương, có người hạ độc quốc công gia, sau một phen điều tra, phát hiện một nữ tử có cử chỉ khả nghi, giả mạo nha hoàn Tưởng gia, nhân cơ hội hạ độc quốc công gia, cô ta thấy bị người phát hiện, một đường chạy trốn tới bên này, cho nên tướng quân kỵ binh dẫn người đuổi theo tới đây, nhưng bởi vì nơi này là chỗ nữ quyến, nên tướng quân mang người ở bên ngoài chờ, phái người tới trước xin phép."
Thái giám nói xong, cùng lúc sau lưng hắn ta, một người ôm quyền trầm giọng nói.
"Tướng quân có lệnh, tất cả nữ quyến đứng tại chỗ không cho phép nhúc nhích, thích khách hạ độc quốc công gia, trên người tất nhiên có tàn độc, tướng quân đã sai người mang Linh Lôi Khuyển tới đây, chỉ cần Linh Lôi Khuyển tới đây, sẽ tra rõ, đến tột cùng là người nào hạ độc quốc công gia."
Người này nói vừa xong, bên trong Vinh Hạc Đường lập tức rối loạn lên, mọi người sắc mặt khó coi nghị luận, tham gia thọ yến cũng có thể xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Nhất là các phu nhân tiểu thư, càng thêm mềm cả người, một câu nói cũng không muốn nói.
Lúc trước bên yến các các nàng đã bị dọa một lần, hiện tại lại bị hù dọa, thật là người yếu mệnh a.
Tưởng lão thái quân cùng hoàng hậu không kịp trấn an những người khác, mà lo lắng hỏi người báo chuyện lúc trước: "Quốc công gia như thế nào, có đáng ngại hay không, hắn có sao không?"
Lúc nãy người bẩm báo là một thủ hạ của tướng quân thủ hạ chính là một gã phó tướng, nghe được lão thái quân cùng hoàng hậu hỏi, vội vàng trả lời.
"Tạm thời không biết, tướng quân đã sai người mời thái y chuẩn bệnh cho lão quốc công, trước mắt vẫn chưa có tin tức "
Lần này lão thái quân cùng hoàng hậu càng lo lắng hơn, lão thái quân bởi vì lo lắng, thiếu chút đã bất tỉnh.
Trong đám người, sắc mặt Vân Thiên Vũ lạnh nhạt nhìn hết thảy, khóe môi hơi kéo ra nụ cười châm chọc.
Đáng đời.
Nàng bây giờ ngược lại rất lo lắng cho cô gái hạ độc lão quốc công Tưởng gia, bởi vì Tưởng gia tuyệt đối không phải là hạng người lương thiện.
Tưởng quốc công phủ tính ra đứng sau Yến Bắc Hậu phủ, lão quốc công là cường giả Lam Linh, hai đứa con trai cũng đều rất có năng lực, Đông Ly quốc tướng quân, con trai lớn là An Nam tướng quân, chấp chưởng mười vạn binh tướng, thủ hộ biên quan.
Con thứ chính là này tướng quân kỵ binh, hắn là người hậu thiên linh lực, vẫn đóng tại kinh thành.
Tưởng gia chẳng những có người tài, còn có quyền thế, trong cung có hoàng hậu, hoàng hậu trong tay có thái tử, một gia tộc vinh quang.
Lúc này danh tiếng đang thịnh.
Cho nên người có can đảm hạ độc Tưởng gia, lá gan này thật là không nhỏ a.
Vân Thiên Vũ đang nói thầm, đột nhiên cảm giác bên cạnh dường như có thêm một người, nàng theo bản năng quay đầu nhìn lại, liền thấy một nữ tử cao gầy mặc váy dài màu xanh đứng ở bên cạnh mình, cô gái này mặc dù không tệ, nhưng sắc mặt có chút tái nhợt, ngay cả môi cũng hơi trắng bệch, tựa hồ giống như bị thương.
Cô gái này thấy Vân Thiên Vũ nhìn nàng, chỉ suy yếu nở nụ cười nhạt, không nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ cũng cười đáp trả một tiếng, thu hồi tầm mắt, không hề nhìn chằm chằm người ta nữa.
Bất quá nàng nhớ lúc trước bên cạnh mình không có một người như thế a, trí nhớ của nàng đúng là không kém.
Hơn nữa nữ nhân này sắc mặt hơi tái, đôi môi cũng trắng bệch, rõ ràng là bị thương.
Nàng làm sao sẽ bị thương đây.
Vân Thiên Vũ đột nhiên nghĩ tới chuyện thái giám bẩm báo, người hạ độc quốc công gia, cô gái này chắc không phải là người hạ độc đó đi, nàng ấy hiện tại bị thương bởi vì tướng quân kỵ binh dũng mãnh đuổi bắt, cho nên bị thương sao?
Nghĩ như thế, Vân Thiên Vũ lần nữa thật nhanh nhìn sang.