Bên trong Vinh Hạc Đường, Vân Thiên Vũ làm sao có thể để cho Vân Thiên Tuyết bắt được, cho nên ở bên trong phòng khách Vinh Diệu Đường đông chạy tây trốn, cuối cùng tạo nên tình huống người đuổi người chạy.
Bên trong Vinh Hạc Đường, người Tưởng gia giận điên lên, Tưởng hoàng hậu và Tưởng lão thái quân thiếu chút nữa bị tức chết.
Thành cái gì thể thống, giống hình dáng gì.
Vân Thiên Tuyết tiện nhân này, thế nhưng dám ở bên trong Vinh Hạc Đường gây chuyện.
Trong lòng Tưởng hoàng hậu đối với Vân Thiên Tuyết càng thêm phẫn hận.
Bà ta tức giận chỉ vào Vân Thiên Tuyết đang điên cuồng đuổi theo Vân Thiên Vũ: "Bây đâu, bắt nữ nhân này lại, bắt nàng ta lại, bắt nàng ta lại mau."
Tưởng hoàng hậu dứt lời, cung nữ và thái dám bên cạnh bà ta vội vàng đi bắt Vân Thiên Tuyết.
Nhưng hiện tại đầu óc Vân Thiên Tuyết có chút mê muội, tức giận khiến cho nàng ta đánh mất lý trí, nàng ta hoàn toàn giống như người điên.
Hơn nữa bên trong Vinh Hạc Đường đứng đầy các vị phu nhân và tiểu thư, những người này bởi vì Vân Thiên Tuyết nổi điên, bị dọa sợ đến nhanh chóng chạy trốn, trong lúc nhất thời, Vinh Hạc Đường loạn thành một đoàn.
Tưởng hoàng hậu ra lệnh cho thái giám và cung nữ căn bản ở trong thời gian ngắn không bắt được Vân Thiên Tuyết.
Tràng diện hỗn loạn cực kỳ.
Tưởng hoàng hậu cảm thấy máu trong lồng ngực nổi nóng lên trào, thở cũng khó khăn, sắc mặt không nói ra được xanh đen, cánh tay chỉ vào Vân Thiên Tuyết, thật lâu nói không ra một câu.
Ngay lúc này, tình huống thay đổi.
Vân Thiên Tuyết vốn đang đuổi theo Vân Thiên Vũ đột nhiên cười ha ha đứng lên, như người điên cười to, chẳng những cười to, còn đưa tay cỡi y phục của mình, vừa cỡi vừa **** cười duyên khen thân thể của mình.
"Các ngươi mau đến xem a, nhìn ta có đẹp hay không, xem da ta trắng hay không trắng, nhìn xem dáng vẻ ta có đẹp hay không, xem ngực ta có lớn hay không, mau đến xem a."
Lần này, mọi người giống như bị sét đánh, tất cả ngây người như phỗng.
Chỉ thấy giữa Vinh Hạc Đường Vân Thiên Tuyết chỉ hai ba động tác đã cỡi váy dài trên người, bên trong áo lót màu tráng cũng bị nàng ta cởi bỏ, cuối cùng chỉ còn lại một cái yếm thêu hoa sen màu hồng phấn cùng tiết khố, tóm lại nên nhìn hay không nên cũng bị người khác nhìn thấy, các nữ nhân rất nhanh hét rầm lên, các nam nhân còn lại ánh mắt vẩn đục lên.
Có vài người thậm chí ở trong lòng suy nghĩ, dáng người Vân Thiên Tuyết thật biết chăm sóc, bình thường ngược lại không nhìn ra.
Hôm nay nàng ta thoát y như thế này, về sau muốn gả vào thế gia đại tộc làm chánh thê, là không thể nào.
Nàng ta có lập gia đình cũng chỉ có thể làm tiểu thiếp, bọn họ có nên hay không cưới nữ nhân này vào phủ vui đùa một chút đây.
Mọi người đang suy nghĩ miên man, Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch đã tỉnh hồn lại, xoay người ra lệnh Liễu thị: "Vĩnh Ninh Hậu phu nhân, còn không đem nàng ngăn lại."
Liễu thị cuối cùng từ trong khiếp sợ đã tỉnh hồn lại, xông tới kéo lấy cái yếm trong tay Vân Thiên Tuyết vừa cỡi, Liễu thị ngay cả muốn chết đi cũng nghĩ đến.
Nữ nhi, nữ nhi cứ như vậy bị hủy diệt, bà ta không cam lòng, không cam lòng a.
Ánh mắt Liễu thị đỏ, nhấc tay hung hăng dùng sức đánh vào sau gáy Vân Thiên Tuyết, lúc này bà ta đã không muốn cố kỵ nhiều như vậy.
Chiêu này của Liễu thị, mọi người đều nhìn ra, bà ta có công phu, cho nên mới một chưởng đánh bất tỉnh Vân Thiên Tuyết.
Liễu thị đánh bất tỉnh Vân Thiên Tuyết sau, ra lệnh nha hoàn lấy y phục đắp lên trên người Vân Thiên Tuyết.
Bà ta ôm nữ nhi, ngẩng đầu lên nhìn về Tưởng hoàng hậu và đám người Tưởng gia, trầm giọng nói
"Các ngươi Tưởng gia không nên lấn hiếp người quá đáng, ép con gái của ta thành như vậy, hiện tại ta muốn mang nàng đi, nếu như các ngươi còn không buông tha, ta liền mang theo con gái của ta chết ở Vinh Hạc Đường, như vậy các ngươi liền yên tâm."
Lời của Liễu thị khiến cho Tưởng hoàng hậu và Tưởng gia, mặt đen thùi.