Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 261: Thảm hoạ diệt môn



Editor: LaOngdao142

Lục Gia không muốn liên lụy Vân Thiên Vũ, hơn nữa nàng không muốn từ bỏ việc báo thù, nàng nhất định phải giết Tưởng gia thay phụ mẫu báo thù, nếu không nàng chết cũng không dám nhìn mặt mũi phụ mẫu.

Chẳng qua là Lục Gia chưa nói xong, trên xe ngựa Vân Thiên Vũ đã đưa tay kéo Lục Gia.

Nàng biết Lục Gia không muốn liên lụy nàng, hơn nữa nàng ấy còn muốn đi báo thù.

Tưởng gia tuyệt đối không phải dạng người hiền lành, nàng ấy cứ một người chạy đi báo thù, sớm muộn sẽ chết ở trong tay Tưởng gia.

Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa kéo Lục Gia lên xe ngựa.

"Biểu tỷ, ngươi bây giờ có thể đi chỗ nào a, vẫn là cùng ta trở về Vĩnh Ninh Hậu phủ đi, ta muốn nghe ngươi kể lại chuyện năm đó Lục gia bị giết, còn ngươi tại sao muốn giết Tưởng lão quốc công a."

Lục Gia chần chờ nhìn Vân Thiên Vũ một cái nói: "Vũ Mao, ta sợ ngươi chọc phiền toái."

Nàng là Lục Gia, là người vốn dĩ nên chết, cuối cùng lại được một nha hoàn cứu sống.

Nếu để cho người khác biết Vũ Mao chứa chấp nàng, sẽ phải gặp xui xẻo, nàng không muốn liên lụy Vũ Mao.

Vân Thiên Vũ tuy không sợ phiền phức, nàng mặc dù bây giờ còn bị người chế trụ, nhưng sớm muộn có một ngày, nàng chắc chắn đứng ở đỉnh cường giả, khi đó chẳng những không ai dám khi dễ nàng, ngay cả bằng hữu của nàng cũng không ai dám khi dễ.

Vân Thiên Vũ suy nghĩ lắc đầu: "Sẽ không có phiền toái."

Vân Thiên Vũ sở dĩ kiên trì muốn dẫn theo Lục Gia, chủ yếu bởi vì người của Lục Gia đối xử rất tốt với nàng ấy, hiện tại cả Lục gia chỉ còn lại một Lục Gia, nàng chiếm dụng thân thể đời trước, tự nhiên phải bảo vệ hảo Lục Gia, vậy cũng là đối với đời trước cho một câu trả lời thỏa đáng.

Lục Gia bị kéo lên xe ngựa, Vân Thiên Vũ ra lệnh phu xe ngựa trở về Vĩnh Ninh Hậu phủ.

Đợi đến xe ngựa chạy, nàng nhanh chóng từ Không Gian Giới lấy ra viên đan dược trị thương cho Họa Mi dùng, Họa Mi phục dụng sau, mặc dù còn không có tỉnh, bất quá sắc mặt cũng tốt lên rất nhiều, Vân Thiên Vũ thay nàng ấy bắt mạch, phát hiện hơi thở vững vàng hơn nhiều, nàng rốt cục thở phào nhẹ nhõm.

Lo chuyện của Họa Mi ôn thỏa xong, Vân Thiên Vũ mới có chút thời gian hỏi Lục Gia năm đó Lục đã xảy ra chuyện gì.

"Biểu tỷ, năm đó đã xảy ra chuyện gì?"

Vân Thiên Vũ cố ý hạ thấp giọng, để ngừa phu xe ngựa phía ngoài nghe được.

Lục Gia tự nhiên cũng biết điều này, cho nên giảm thấp thanh âm xuống, nhỏ giọng đem chuyện năm đó nói cho Vân Thiên Vũ.

"Năm đó Tưởng quốc công lôi kéo phụ thân ta làm việc cho thái tử, phụ thân ta không muốn, chỉ muốn an phận làm xong chuyện của mình, không muốn làm việc cho Tưởng quốc công, nhưng khi đó lão ta cũng không có hành động gì cả. Phụ thân ta còn tưởng rằng không sao, nhưng không biết lão ta là người mang thù, lão ghi hận đối với phụ thân, chẳng qua là trong thời gian ngắn không động."

"Khi Đàm Châu xảy ra lũ lụt, phụ thân ta phụng chỉ điều động năm vạn gánh lương thực, cộng thêm một số lớn tiền bạc, đi trước Đàm Châu giải cứu thiên tai, ai biết cuối cùng lương thực cùng tiền bạc bị trộm, Tưởng lão quốc công bẩm báo chuyện của  phụ thân ta với hoàng thượng, trong tay lão chẳng những có nhân chứng, còn có vật chứng, chứng minh phụ thân ta tham ô, diễn một vở kịch hay."

"Hoàng thượng giận dữ, một đạo thánh chỉ bắt giam phụ thân và trên dưới Lục gia, nhốt vào đại lao, ba ngày sau xử tử, khi đó Lục gia có một người được gả đi xa, tìm, tốn rất nhiều tiền tài mới mang theo con gái nàng đến tìm ta, nàng đã lưu lại nữ nhi của mình, mang ta đi ra ngoài."

Nói xong lời cuối cùng, Lục Gia thương tâm khóc thút thít.

Trong xe ngựa, Tiểu Linh Đang khóc thương tâm không kém Lục Gia, một người một chim cao giọng khóc, thấy thế Vân Thiên Vũ và Lục Gia im lặng, hai người nhìn các nàng khóc, trong lòng thương tâm các nàng cũng không có.