Diệp gia nghe Vân Thiên Vũ lạnh nhạt nói, trong lòng bình tĩnh hơn rất nhiều, mặc dù nàng lớn so với Vũ Mao, nhưng tại sao Vũ Mao lại giống biểu tỷ hơn so với nàng, Diệp gia không nhịn được cảm khái.
"Vũ Mao, ngươi thật sự rất khác so trước kia, ngươi trưởng thành, lại thông minh, biểu tỷ mặc cảm a."
Vân Thiên Vũ hơi nhíu mày, cũng không nói lời nào, dĩ nhiên không thể nào nói cho Diệp gia biết, Vũ Mao chân chính đã bị người khác hại chết, nàng chẳng qua là thế thân nàng ấy tiếp tục sống sót.
Nhưng thù của nàng ấy nàng sẽ báo.
Hôm nay nàng tính toán Vân Thiên Tuyết, phía sau Liễu thị nhất định sẽ động thủ, hai mẹ con Liễu thị này một người nàng cũng sẽ không bỏ qua, thậm chí Vĩnh Ninh hậu Vân Lôi, nàng cũng sẽ không để cho lão ta tốt hơn.
Trong mắt Vân Thiên Vũ lóe lên ánh sáng lạnh, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại tương đối ôn hòa.
"Biểu tỷ, người luôn sẽ lớn lên, nhất là hài tử không có mẹ."
Một câu hài tử không có mẹ, làm cho Diệp Gia đồng tình, nàng ta hiểu rất rõ cảm giác đó, Diệp gia đưa tay lôi kéo Vân Thiên Vũ tay nói: "Sau này biểu tỷ muội chúng ta hảo hảo chung sống, chiếu cố lẫn nhau."
"Được."
Vân Thiên Vũ gật đầu, hai người đang nói chuyện, bên ngoài xe ngựa đột nhiên truyền tới tiếng nghị luận đầy náo nhiệt, càng ngày càng lớn.
"Các ngươi biết không? Thì ra là đại tiểu thư Vĩnh Ninh Hậu phủ căn bản không phải là phế vật như người ta đồn thổi, ngược lại nàng ấy rất có tài năng."
"Thiệt hay giả."
"Thế nào giả được a, nghe nói Vân tiểu thư chỉ thuận tay bày trí một ván cờ, liền bày ra một Cửu Kiếp Linh Lung trận, đến bây giờ ván cờ kia vẫn chưa có người phá được, lúc đó có không ít người a, thái tử, Ly thân vương gia, Hoài vương, Tuyên vương đều ở đó, nhưng không có một người phá được đó."
"Đúng rồi, nghe nói các đại tửu lâu cũng đưa ra ván cờ này, tiến hành phá giải, ai nếu có thể phá vỡ thế cờ đó, tửu lâu sẽ thưởng hai ngàn lượng bạc trắng, nếu như không có ai phá giải được ván cờ, phải nộp lên một trăm lượng bạc."
Người nói chuyện hưng phấn nói xong tin đồn.
Người nghe lập tức nóng lòng hỏi: "Đến bây giờ vẫn chưa có người nào phá giải được hay sao?"
"Không có, không có một ai."
"Vân đại tiểu thư thật là thâm tàng bất lộ a, như thế xem ra, nàng mới là đệ nhất tài nữ Đông Ly quốc."
"Đúng vậy, kỳ nghệ cao sâu như vậy, người bình thường so được sao, ta hoài nghi Vân đại tiểu thư này, cầm họa những khác cũng hết sức tinh thông."
"Tại sao trước kia nàng không thi triển ra, nếu như nàng thi triển tài hoa như vậy, nói không chừng Tuyên vương điện hạ liền sẽ không thích nhị tiểu thư Vân Thiên Tuyết của Vĩnh Ninh Hầu phủ."
"Ngươi là không hiểu đi? Ngươi quên phu nhân Vĩnh Ninh Hậu là ai chăng?"
Người này vừa nói, nghe người lập tức có chút hiểu, liên tiếp gật đầu.
"Như thế xem ra, Vân gia đại tiểu thư này quả thật khôn khéo, cho nên hiểu được phải ẩn giấu tài năng, nếu không phải nàng ẩn sâu, thế nào trốn được tay chân của phu nhân Vĩnh Ninh Hậu, hơn nữa từ trước ở Lục gia, vẫn đối với nàng rất tốt, nói không chừng chính Lục gia lặng lẽ an bài người chỉ nàng những thứ này."
"Tiểu nữ tử này lợi hại."
Bên ngoài cái gì cũng nói, trong xe ngựa Vân Thiên Vũ nghe được im lặng, thật là, tại sao có thể từ một chuyện mà suy ra được nhiều chuyện như vậy, lúc ấy nàng bày một ván cờ dang dở, chẳng qua là không muốn mất thể diện thôi, ai biết chỉ như vậy mà những người này lại suy ra nhiều chuyện, thế nên xưa nay tin đồn không thể nghe được.
Phu xe ngựa nhanh chóng đánh mã rời đi, bọn họ vừa đi, trên đường phố không ít người phát hiện, có người kêu lên: "Đó không phải là xe ngựa của Vĩnh Ninh Hậu phủ sao? Các ngươi nói trong xe ngựa ngồi có phải hay không là đại tiểu thư a."
Một người vừa nhắc tới, rất nhiều người nhanh chóng nhìn xung quanh nghênh đón, ngược lại giống như Vân Thiên Vũ là đại nhân vật nào đó.
Trong xe ngựa Vĩnh Ninh Hậu phủ, Diệp Gia nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Vũ Mao, những năm này ngươi cực khổ."
Thật ra thì Lục gia cũng không có an bài bất luận người nào tới dạy Vũ Mao, tất cả đều do nàng tự có phúc.
Diệp Gia nghe được mọi chuyện từ những lời bên ngoài biết được những năm qua Vân Thiên Vũ sống không được tốt, trong lòng hết sức thương tâm.
Vân Thiên Vũ tự nhiên cũng cảm nhận được, đưa tay nắm lấy tay của Diệp Gia nói: "Biểu tỷ, cũng đã qua, sau này chúng ta sống tốt hơn."
"Được."
Vân Thiên Vũ gật đầu, hai người nhìn nhau nở nụ cười.
Xe ngựa rất nhanh đến trước cửa Bách Dược Đường, vốn dĩ Vân Thiên Vũ còn lo lắng có người thấy nàng, ngạc nhiên, thật may là trước cửa Bách Dược Đường không nhiều người lắm, điều này làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm, cùng Diệp Gia xuống xe ngựa.
Hai người mới vừa xuống xe ngựa đi vài bước, liền nghe được sau lưng vang lên tiếng vó ngựa, hai ba con tuấn mã nháy mắt phi tới đây, người dẫn đầu nhanh chóng lật người xuống ngựa, chạy thẳng tới bên cạnh Vân Thiên Vũ, vừa nhìn thấy Vân Thiên Vũ liền nâng lên khuôn mặt tươi cười chào hỏi.
"Vũ Mao."
Người đến là An quốc Hậu phủ Tiêu Dạ Thần, Tiêu Dạ Thần vốn tính toán trở về Tây Sơn đại doanh, nhưng nghĩ đến lời Tiêu Cửu Uyên cảnh cáo hắn lúc trước, không muốn hắn và Vũ Mao gần nhau quá, trong lòng Tiêu Dạ Thần đặc biệt khó chịu, khẩn cấp muốn gặp Vân Thiên Vũ.
Hắn muốn biết Vũ Mao đối với hắn có một chút cảm giác nào không, có ý muốn gả cho hắn hay không, nếu như Vũ Mao có suy nghĩ như vậy, coi như hắn phải liều mạng cũng phải cùng Cửu hoàng thúc tranh một lần, không thể bởi vì hoàng thúc quyền cao chức trọng, liền lấy quyền áp người, chuyện như vậy phải là chuyện ngươi tình ta nguyện.
Nhưng nếu như Vũ Mao không muốn? Chỉ là nghĩ đến khả năng này, trong lòng Tiêu Dạ Thần liền phá lệ khó chịu, đặc biệt đau.
Mặc dù trên mặt Tiêu Dạ Thần tươi cười, nhưng bởi vì trong lòng khó chịu, nụ cười trên mặt liền có chút miễn cưỡng, điều này làm cho Vân Thiên Vũ lo lắng, cho rằng hắn ngã bệnh.
"Tiêu Dạ Thần, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt rất khó coi, ngã bệnh sao?"
Nghe Vân Thiên Vũ đối với hắn quan tâm, Tiêu Dạ Thần bỗng nhiên dâng lên hi vọng, cảm giác ngọt ngào tràn đầy trong lòng, khiến nụ cười trên mặt hắn hiện đầy vẻ dịu dàng.
Hắn như vậy, Vân Thiên Vũ không có cảm giác gì, nhưng một bên Diệp Gia lại phát hiện, không nhịn được hơi cau mày, An Thân Vương thế tử vui mừng vì biểu muội sao, điều này sao được, biểu muội nhưng Ly thân vương phi tương lai, bất kể tương lai nàng có lấy Tiêu Cửu Uyên hay không, nhưng trước mắt nàng vẫn mang danh phận Ly thân vương phi, Tiêu Dạ Thần muốn tới đào góc tường sao?
Diệp Gia đang suy nghĩ, Tiêu Dạ Thần đã đi tới bên cạnh Vân Thiên Vũ, ôn thanh nói: "Ta không sao, chính là muốn trở về Tây Sơn đại doanh, cho nên ghé thăm ngươi một chút, trước đi Vĩnh Ninh Hậu phủ, biết ngươi đi đến nơi này, ta liền tới tìm ngươi."
Hắn lén vào Vĩnh Ninh Hậu phủ, Họa Mi vừa nhìn thấy hắn, liền nói cho hắn biết chủ tử đi mua dược liệu, hắn liền đoán nàng tới Bách Dược Đường.
Tóm lại Họa Mi hết sức coi trọng Tiêu Dạ Thần, ước gì tiểu thư gả cho Tiêu Dạ Thần.
Vân Thiên Vũ nghe Tiêu Dạ Thần nói, gật đầu một cái: "Ừ, ta là tới mua thuốc, không nghĩ tới cùng ngươi bỏ lỡ."
Vân Thiên Vũ ngừng một chút, ngước mắt nói với Tiêu Dạ Thần: "Ngươi đi Tây Sơn đại doanh cố gắng rèn luyện, sau này An Thân Vương phủ chỉ dựa vào ngươi chống đở đây, ta rất coi trọng ngươi."