Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư

Chương 412: Nguy Hiểm Tăng Cao



Quân Hạo Thiên nghĩ vậy lại quan sát Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên, phát hiện Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng nhìn Phượng Vô Nhai một chút, cũng không nói thêm gì, đôi mắt phượng thâm thúy u ám kia vẫn nhìn chằm chằm vào mặt linh kính, điều này khiến Quân Hạo Thiên thở dài, sau đó cũng nhìn về phía mặt linh kính.

Phượng Vô Nhai ở bên thấy Quân Hạo Thiên không để ý tới y, không khỏi tức giận, định tự mình vào cứu người.

Quân Hạo Thiên liếc mắt nhìn ra được ý của y, lạnh lùng cảnh cáo: "Phượng Vô Nhai, tốt nhất ngươi đừng phá hỏng giải đấu lớn của Thiên Mộc sơn trang ta, nếu không đừng trách ta đưa ngươi xuống núi."

Phượng Vô Nhai khẽ giật mình, lúc này trên mặt linh kính, hình ảnh sinh ra thay đổi.

Lúc nãy Điêu Gia chui vào trọng bụng của một con rắn đốm đen ba đầu, lúc này nó đã dùng móng vuốt cắt mở bụng của con rắn đốm đen ba đầu, máu tươi chảy ròng, ruột rơi cả ra.

Mà con rắn ba đầu giống đực kia cuối cùng không còn sức lực, sau đó nằm im trên đất không nhúc nhích.

Ba con rắn ba đầu chết một con.

Chỉ còn lại có hai con, có thể là do hai con kia thấy con rắn đốm đen ba đầu kia chết, như là phát điên.

Nhất là một con cái ba đầu ở trong đó, đôi mắt đỏ hồng, khè khè, lao nhanh về phía Vân Thiên Vũ như bị điên.

Điêu Gia lách mình, lao nhanh giống như tia chớp vào một con rắn đốm đen ba đầu khác.

Hai người chủ tớ, mỗi người một con rắn.

Vân Thiên Vũ không hề trốn tránh, mà lách mình đón nhận con rắn cái ba đầu này, uỳnh một tiếng, một luồng linh lực trào lên, bay thẳng về phía con rắn ba đầu cái, con rắn ba đầu cái này gầy bé hơn con đực kia, thân thể cũng nhanh nhẹn hơn.

Nó kêu lên một tiếng rồi vội tránh khỏi công kích của Vân Thiên Vũ, sau đó quật mạnh đuôi rắn qua.

Vân Thiên Vũ vội vàng tránh đi, đưa tay ra tụ một luồng linh lực mới.

Con rắn ba đầu này lại tránh đi lần nữa, nhưng chưởng này của Vân Thiên Vũ lại giáng từ trên trời xuống, uỳnh một tiếng, đập vào đầu của con rắn ba đầu, đập nó hoa mắt chóng mặt, không ngừng kêu tiếng khè khè.

Vân Thiên Vũ thấy một chiêu thuận lợi, thi triển linh lực đánh ra lần nữa.

Không ngừng vang lên ầm ầm, rắn ba đầu giống cái hoàn toàn rơi vào thế yếu, chỉ có tránh né.

Nhìn thấy Vân Thiên Vũ lại muốn giết rắn ba đầu giống cái này, đột nhiên vang lên một tiếng xoạt xoạt, có mùi hôi tanh tới gần.

Vân Thiên Vũ khẽ kêu không hay trong lòng, nhanh chóng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy trong không trung có hai đuôi rắn khổng lồ đang quật thẳng về phía nàng.

Vân Thiên Vũ biến sắc, không lo đối phó với rắn ba đầu giống cái này nữa, đột nhiên bay người lên trên không trung, khó khăn để tránh được hai cái đuôi rắn này.

Ùynh, đuôi rắn va vào đá lớn, trong nháy mắt đá lớn nổ thành mảnh vụn.

Hai con rắn ba đầu đánh lén Vân Thiên Vũ nhanh chóng bò tới, đứng cùng hàng với con rắn đốm đen cái kia.

Ba con rắn to lớn bay lên không trung, giống như ba con quái vật đang nhìn Vân Thiên Vũ từ trên xuống.

Vân Thiên Vũ biến sắc.

Nếu như là một con rắn ba đầu, nàng còn có thể nghĩ cách giết nó, nhưng bây giờ nàng phải đối mặt với ba con rắn.

Sao nàng lại xui xẻo như vậy.

Mà ở bên kia, Điêu Gia cũng không hề được thuận lợi.

Cơ thể Điêu Gia quá nhỏ, tuy hành động nhanh chóng, nổi danh về tốc độ nhanh, nhưng người nó lại quá nhỏ, nhất thời không có cách nào bắt được con rắn ba đầu này.

Muốn đánh lén lại không tìm được cơ hội, cho nên Điêu Gia không thể giúp Vân Thiên Vũ.

Nhưng nhìn thấy Vân Thiên Vũ bị ba con rắn ba đầu vây lại ở giữa, Điêu Gia cảm thấy lo lắng, không thể lập tức đối phó được với ba con, nó lao người lên công kích, móng vuốt vồ thẳng vào mắt của rắn ba đầu, cũng vì tốc độ của nó quá nhanh, cho nên móng vuốt của nó vồ trúng.