Giang Siêu đổ thuốc nổ vào trong ống tre, rồi thêm ngòi nổ vào, vậy là hoàn thành lựu đạn phiên bản đơn giản.
Đến lúc ấy, lựu đạn phối hợp với dầu hỏa, dùng máy bắn đá bắn ra, chí cần một giây là có thế san bằng đỉnh núi Mạo Nhân.
Nhờ có sự giúp đỡ của bọn Tống Ninh Tuyết, Giang Siêu còn làm thêm khá nhiều mìn tre.
Làm xong mấy thứ này, Giang Siêu mới đế đám người mệt mỏi đi nghỉ ngơi. Bọn họ đỉ tới chỗ ờ mà trướng thôn sắp xếp, chính là căn nhà đã từng của Tô Đại Toàn.
Trong phòng, Tô Tiểu Thảo đã ngú rồi, còn Tô Miên Miên thì đang cố mở to mắt đợi Giang Siêu đi ngủ.
Thấy Giang Siêu vất vả, trong mắt nàng lộ ra vẻ đau lòng. Tới lúc Giang Siêu làm việc xong, nàng vội đỉ chuẩn bị nước rửa mặt rửa chân cho Giang Siêu.
Giang Siêu đau lòng xoa đầu nàng.
“Đã trễ thế này rồi, nàng không cần phải chờ ta làm gì. Hiện giờ nàng không được khỏe, đừng để mình quá mệt mỏi, nếu lại bị
bệnh thì phiền phức lắm. Sau này đừng thức đêm như vậy nữa.”
Tô Miên Miên cúi đầu rồi gật đầu. Giọng điệu dịu dàng của Giang Siêu làm cho nước mắt của nàng khõng kiềm được mà chảy xuống.
“Đương gia… sau này chàng hãy dạy ta nhiều điều hơn nữa… được không… Ta…”
Giang Siêu ngạc nhiên nhìn về phía nàng, thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng thì bật cười.
Tuy rằng không biết Tô Miên Miên muốn làm gì, nhưng hắn vẫn đồng ý với nàng.
“ừ, sau này nàng muốn học gì thì cứ nói với ta, chỉ cần ta biết ta sẽ dạy nàng, dạy cả Tiểu Thảo nữa.” Giang Siêu xoa đầu nàng.
ở trong mắt hắn, Tô Miên Miên giống như là một người muội muội.
Nghe vậy, trên mặt Tô Miên Miên lộ ra ý cười.
Sự xuất hiện của Tống Ninh Tuyết làm nàng cảm thấy khủng hoảng. Nàng không muốn mình trở thành một kẻ vô dụng đối vớì
Giang Siêu.
Nàng cảm thấy chỉ cần mình có thể giúp đỡ Giang Siêu, có thế có được một phần xuất sắc như Giang Siêu, thì chắc là mình sẽ không bị Giang Siéu vứt bỏ.
Nếu Giang Siêu thật sự không cần nàng thì nàng không biết mình sẽ phải dẩn theo muội muội sống sót như thế nào nữa.
Muốn sống sót ở thế đạo này thật sự rất khó!
Lúc này, không biết Tô Miên Miên nghĩ đến gì đó mà vài lần đỏ mặt. Nàng há miệng muốn nói, chỉ là lời đến bên miệng lại không biết phải thốt ra như thế nào.
Cuối cùng, nàng từ bỏ, quay người đi lên giường của mình và muội muội.
Giang Siêu hơì ngạc nhiên nhìn nàng, không biết mới vừa rồi nàng bị làm sao vậy.
Tỏ Miên Miên vừa lên giường liền lấy chăn trùm kín cả người, khuôn mặt đỏ bừng giống như quả hồng chín rục.
Sáng sớm, Giang Siêu lại đứng trong sân đánh quyền. Chờ khi Tô Miên Miên thức dậy, hắn thở ra một hơĩ sảng khoái.
Một luồng khí thể mảnh như kiếm phả ra
từ miệng hắn. Hơi thờ thành kiếm, biểu hiện nhen nhóm đạt tới cảnh giới Minh Kính.
Tô Miên Miên đang nấu bữa sáng. Lúc này, lục tục có người tới đây làm công, mấy người phụ nữ nấu cơm cũng tới đây.
Trong thồn thường ăn sáng vào khoảng tám đến chín giờ. Hiện giờ mới hơn sáu giờ, cần phái làm việc hai ba giờ mới có thể ăn sáng.
Tống Ninh Tuyết dân theo hơn mười người hộ vệ đi tới chổ Giang Siêu. Đội bảo vệ thốn cũng tới.
Giang Siêu bảo A Sinh dẵn đội bảo vệ thôn đi ra cửa thôn tháo dỡ sáu cái máy bắn đá rồi chất lên xe.
Bên này, Tống Ninh Tuyết dẫn theo hộ vệ của mình dọn lựu đạn mới vừa làm tối qua và dầu hỏa mua tới chất hết lên xe.
Lúc tới đây, Tống Ninh Tuyết dẫn theo sáu chiếc xe ngựa chở đồ. Nhờ có mấy chiếc xe ngựa này, chắc là khoảng giữa trưa mọi người có thể đi tới núi Mạo Nhân.
Giang Siêu mang theo lương khô do Tỏ Miên Miên chuẩn bị vào ngày hôm qua, lên đường với đám người Tống Ninh Tuyết.
Tống Ninh Tuyết dẫn theo mười tám người hộ vệ, cộng thêm Tống Tiểu Nhã và bản thân nàng, tổng cộng là hai mươi người.
Bên phía đội bảo vệ thón, loại ra hai mươi người trực đêm tối qua, thì chỉ còn lại mười ba người có thể đi theo.
Tính ra thì bên mình chỉ có ba mươi bốn người cộng thêm sáu chiếc xe ngựa.
Tống Ninh Tuyết cảm thấy hơi không thực tế khỉ dần theo đội ngũ này đi giết đám cướp núi Mạo Nhân.
Cho dù đám cướp núi Mạo Nhân chỉ còn khoảng sáu mươi tên, thì với một số ít người như bọn họ, làm sao có thể đánh bại được?
Địa bàn người ta nối tiếng dê phòng thủ đay!
Binh pháp nói quân tấn công ít nhất phải nhiều gấp mấy lần quân phòng thủ mới có thế tấn công được.
Mấy năm trước, đám cướp núi Mạo Nhân cũng từng bị quân đội tấn công, nhưng mà với gần nghìn quân, vậy mà lạì khồng tấn công được núi Mạo Nhân, thậm chí còn có mấy chục người chết.
Mặc dù Tống Ninh Tuyết rất tin tướng
Giang Siêu, nhưng mà nàng vần cảm thấy dẳn theo bao nhiêu đây người đi tấn công núi Mạo Nhân là chẳng khác gì chơi trò trẻ con.
Đội bảo vệ thôn cũng cảm thấy lo lắng, chỉ với một ít người như bọn họ giống như là đi đưa đầu người vậy.
Nhưng nhớ tới dáng vẻ cực kì mạnh mẽ của Giang Siêu ngày hóm qua, mọi người ít nhiều gì van có chút lòng tin.
Chờ tới buổi trưa, mọi người đã đi đến chân núi Mạo Nhân.
Ổ cướp ở dưới vách đá núi Mạo Nhân. Sau lưng dựa vách đá, có địa thế dể phòng thủ. Phía trước là núi đá san sát, lối đi vào có hai tảng đá cực lớn gìữ đường.
Chỉ cần có vài người đứng cản trước sơn trại, thì dù cho có nhiều binh sĩ hơn cũng sẽ không tấn công được ổ cướp trên núi Mạo Nhân.
Khi Tống Ninh Tuyết theo Giang Siêu đi đến trước ổ cướp núi Mạo Nhân, nàng có hơi ngơ ngác, thảo nào mấy năm trước quân đội lại bại trận trớ về.
Làm sao có thế tấn công được một nơi có vị trí hiểm yếu thế này?
Lúc này, đám cướp trên núi Mạo Nhân cũng thấy được Tống Ninh Tuyết một thân áo giáp và đội bảo vệ thôn.
Rất nhanh sau đó, cửa vào sơn trại bị khép lại, hơn mười tên cướp xuất hiện trong chòi canh được dựng trên tảng đá cực lớn kia.
“Tiên sinh, chúng ta nên làm gì bây giờ? Nếu không phá được cửa trại, chúng ta cứ vậy mà xông lên thì chẳng khác gì đi tìm chết!” Tống Ninh Tuyết nhìn cửa trại xa xa với ánh mắt đầy lo lắng.
“Để mọi người lắp ráp máy bắn đá trước đi. Đợi lát nữa cô sẽ biết nên phá cửa trại như thế nào.” Giang Siêu mỉm cười nói với Tống Ninh Tuyết.
Sau đó, hắn bắt đầu chỉ huy đội bảo vệ thôn lắp ráp máy bắn đá.
Trong sơn trại, ba vị đương gia còn dư lại nhìn đội ngũ hơn ba mươi người ớ phía dưới.
Trong mắt tam đương gia lóe lên vẻ lạnh lùng.
“Các huynh đệ, bọn họ có hơn ba mươi người, chúng ta cùng nhau giết ra ngoài, tuyệt đối có thể giết sạch bọn họ! Hay là cùng nhau
đi thô if
Tam đương gia là kẻ thích đánh giết nhất trong số năm vị đương gia.
Trong trại còn hơn năm mươi người, nếu cùng nhau ra tay thì chắc là có thể giết chết hơn ba mươi người phía dướỉ.
“Không được! Ai biết phía sau bọn họ có mai phục hay không. Nếu chúng ta cứ vậy lao xuống, lỡ như bên cạnh có quân mai phục, thì chúng ta chết chắc rồi!”
Nhị đương gia lắc đầu. Ngoại trừ Ác Hố, gã chính là tên cầm đầu có địa vị đứng hàng thứ hai trong trại.
Tuy rằng thực lực của gã không mạnh, nhưng gã lại có vài phần thông minh, coi như là quân sư của sơn trại.
“Đúng vậy, hay là chúng ta đợi tiếp đi, tức phụ ta đã đi chồ đại ca nàng xin giúp đỡ. Có thêm đám huynh đệ núi Kê Minh, còn lo gì khỏng làm chết được đám người này. Đến lúc ấy, chúng ta còn có thể báo thù cho đại ca nữa.”
Lúc này, ngũ đương gia đúng cạnh lên tiếng.
Chuyện Ác Hổ dần người đi thôn Kháo
Sơn, cuối cùng bị giết sạch sẽ đã truyền tới tai bon ho.