Hắn ta đắc ý cười to, nói: “Ha ha... Tô Nguyệt Nhi, không ngờ cô lại vì thăng nhãi này mà làm được đến mức này. Có điều, rất tiếc là cô không có đầu óc. Cô biết ta cho cô uống gì không?”
Nói đến đây, hắn ta nhìn sang Giang Siêu với vẻ âm độc: “Nhãi ranh, chắc ngươi cũng muốn biết hả?
Nói cho ngươi biết cũng không sao, ta cho nàng ta uống Liệt Dương Tán. Đây là một loại mị dược mạnh nhất trên đời, nếu không uống thuốc giải thì kết cục cuối cùng sẽ là nổ tan xác mà chết.”
“Có điều, ngươi yên tâm, ta cho nàng ta uống thuốc, đương nhiên cũng là ta giải thuốc cho nàng ta, ha ha...
Nhãi ranh, đợi lát nữa ta sẽ làm ngươi tận mắt nhìn thấy cô gái thích ngươi hầu hạ dưới thân ta là như thế nào. Ha ha...”
Hoàng Thân Lang càng cười càng đắc ý.
Hắn ta quay lại nhìn Tô Nguyệt Nhi đã thay đổi sắc mặt, mặt mày trở nên đỏ bừng, vẻ dâm đãng trong mắt hắn ta đậm hơn vài phần.
Hắn ta có chút sốt ruột. Có điều, hắn ta lại không vội vàng đi qua.
Hắn ta muốn đợi đến khi dược hiệu phát huy hoàn toàn, khi ấy Tô Nguyệt Nhi mới không thể ra tay với hắn ta được.
Lúc này, cây dao trên tay hắn ta vô thức dịch ra khỏi cổ Giang Siêu.
Mà hắn ta lại chỉ tràn đầy mong chờ nhìn Tô Nguyệt Nhi.
Mặt Tô Nguyệt Nhi càng ngày càng đỏ, vẻ mặt càng ngày càng mê man, cả người có chút lắc lư.
“Đê tiện! Hoàng Thân Lang... ngươi đê tiện... ngươi dám động ta, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Tô Nguyệt Nhi cố gắng đứng vững, giục nội kình của mình, định hòa tan dược lực.
Chỉ là nội kình không thể giúp nàng hòa tan dược lực, ngược lại còn đẩy dược lực chạy nhanh hơn, và ý thức của nàng cũng càng lúc càng mơ hồ.
Lúc này, Tô Nguyệt Nhi rưng rưng nước mắt nhìn về phía Giang Siêu.
“Công tử! Nguyệt Nhi không thể cứu được ngươi, Nguyệt Nhi xấu hổ, Nguyệt Nhi đi trước một bước... chỉ mong kiếp sau có thể cùng công tử gặp lại...
Trên tay Tô Nguyệt Nhi có thêm một cây dao. Nàng cầm lên định đâm vào ngực mình.
Nàng biết sau khi uống mị dược, mình sẽ phải thất thân tại đây. Nàng tuyệt đối sẽ không để đồ vô sỉ như Hoàng Thân Lang chạm vào nàng.
Vậy nên nàng thà rằng chết.
Chỉ là nàng không cứu được Giang Siêu, trong lòng tràn đầy áy náy với Giang Siêu.
Thấy cảnh này, Hoàng Thân Lang mặt mày căng thẳng.
Hắn ta khó lắm mới tìm được cơ hội, sao có thể để cho Tô Nguyệt Nhi cứ vậy mà chết đi.
Hắn ta ném cây dao trên tay qua, cán dao đâm trúng cây dao của Tô Nguyệt Nhi, lập tức đâm bay cây dao trên tay Tô Nguyệt Nhi.
Lúc này, Tô Nguyệt Nhi đã không còn nhiều sức lực, ngay cả sức lực cầm dao cũng không có.
Hoàng Thân Lang lập tức lao nhanh qua, giơ tay định ôm Tô Nguyệt Nhi.
Khoảnh khắc hắn ta giơ tay ra, một luồng năng lượng mạnh mẽ đột nhiên đánh tới từ phía sau, hắn ta vô thức muốn tránh né.
Tiếc là luồng năng lực vọt tới quá nhanh, hắn ta chỉ kịp nghiêng người, còn sau lưng hắn ta thì vẫn bị luồng năng lượng mạnh mẽ đánh trúng.
Hoàng Thân Lang lập tức bị đánh bay ra ngoài, dừng ngay cửa liều, máu tươi chảy ào ạt ra khỏi miệng.
Hắn ta quay đầu lại nhìn, vừa lúc thấy Giang Siêu rút chân lại.
Hai tay hắn còn bị trói, nhưng hai chân lại không bị trói.
Vừa mới giải huyệt xong, Giang Siêu liền dùng hết toàn lực đá Hoàng Thân Lang một chân, tiếc là một chân này không thể đá chết Hoàng Thân Lang.
Dù sao thì Hoàng Thân Lang cũng là cao thủ nội kình giai đoạn đầu.
Nếu bị đá chết chỉ bằng một chân thì hắn ta cũng quá yếu rồi.
Thấy Giang Siêu không sao, trên mặt Tô Nguyệt Nhi lộ ra vẻ vui mừng.
Lúc này, nàng đã không cố nhịn nổi nữa, lập tức ngã người xuống đất.
Giang Siêu thấy vậy thì vung đứt sợi dây trói tay, lao nhanh tới trước người Tô Nguyệt Nhi, dùng một tay ôm Tô Nguyệt Nhi vào lòng, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.