Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 350: Ánh mắt của hắn ta càng ngày càng lạnh lùng



Là thượng tướng át chủ bài của hoàng đế, hắn ta cũng có ky binh hộ vệ giỏi nhất Đại Triệu.

Dương Lâm cảm thấy bản thân thật nhục nhã.

Ánh mắt của hắn ta càng ngày càng lạnh lùng, giọng nói cũng tràn đầy lạnh lùng nói với các tướng lĩnh bên cạnh: "Các vị, mau cho bọn chúng thấy sức mạnh của quân cận vệ của chúng ta..."

Theo giọng trầm của hắn ta, ky binh của quân cận vệ vung giáo và nện mạnh xuống đất.

Những làn sóng âm thanh ầm ầm phát ra đồng đều từ miệng họ.

Đội quân uy nghiêm và có sức mạnh đáng kinh ngạc như thế khiến quân Con Cháu có chút bất an.

Một nửa số quân Con Cháu phòng thủ ở đây đều là quân mới.

Đối mặt với ky binh của một đội quân như vậy, ít nhiều gì cũng sẽ có chút cảnh giác.

Ngay cả những cựu chiến binh cũng sẽ cảm thấy hơi sợ hãi khi nhìn thấy những ky binh này.

Trước uy thế của ky binh, biểu hiện của quân Con Cháu hình như có phần yếu thế hơn.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Dương Lâm cùng đám binh lính nhìn quân Con Cháu với vẻ mặt giễu cợt và đắc ý.

Họ rất hài lòng với sắc mặt của quân Con Cháu.



Thậm chí còn cảm nhận được uy thế của chính mình.

Dương Lâm thậm chí còn rút trường kiếm ra và nổi giận gầm lên một tiếng hướng lên trời.

Tiếng gầm giận dữ của hắn ta đã kích động tâm trạng của ky binh đến cực điểm và tất cả ky binh đều gầm lên phấn khích.

Quân Con Cháu nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.

Đông Ly Ưng lạnh lùng nhìn ky binh, khóe miệng chậm rãi hiện lên một tia quái dị.

Hắn ta nói với người lính pháo binh bên cạnh: “Nếu tâm trạng của bọn chúng cứ phấn khích như vậy thì không bằng chúng ta bắn hai phát pháo để chúc mừng bọn chúng!”

Theo lời nói của Đông Ly Ưng, trong mắt mấy tên lính pháo binh lập tức lộ ra vẻ vui mừng, bọn họ vốn đã vô cùng tức giận trước màn trình diễn ngạo mạn của ky binh.

Chỉ là trước mắt những người này dù sao cũng là triều đình phái tới, bắn hai phát pháo thật sự vô cùng thích thú, nhưng nếu xảy ra chuyện thì sẽ phiền toái!

Hiện tại bọn họ nghe được Đông Ly Ưng nói tới việc bắn pháo, bọn họ lập tức không thể đợi lâu hơn được nữa, ba khẩu pháo đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể khai hỏa bất cứ lúc nào.

“Tham mưu trưởng, chúng ta nên ném pháo vào trúng ngay nhóm ky binh hay phía trước nhóm ky binh đây?”

Lúc này, một người lính pháo binh nhìn Đông Ly Ưng với ánh mắt dò hỏi.

Mặc dù đã nhận được mệnh lệnh, nhưng làm thế nào để bắn pháo thì đó lại là một vấn đề, bắn pháo vào một đoàn ky binh thì sẽ phải trả giá bằng mạng sống.

Một cuộc băn pháo nổ ra cũng giống như trở mặt với triều đình.



Nhưng băn vào phía trước đoàn ky binh sẽ không làm tổn thương ai, nhưng cũng có thể khiến chiến mã sợ hãi.

"Trước tiên cứ băn ba phát cảnh cáo trước đã, hướng phía trước đội quân mà bắn." Đông Ly Ưng nghe thế, khóe miệng hiện lên một tia trêu chọc.

Theo lời nói của hắn ta, mấy tên pháo binh trong mắt lộ ra vẻ thương hại, nhưng vẫn hưng phấn đi châm pháo.

Bùm...Ba khẩu pháo lập tức được bắn ra ngoài.

Trong chớp mắt, ba quả pháo đã đánh trúng trước mặt đội ky binh.

Rầm...Rầm...Rầm...Với ba tiếng động lớn, năng lượng mạnh mẽ bùng nổ trước đội hình.

Tiếng sấm vang lên lập tức khiến chiến mã giật mình.

Đoàn ky binh vừa rồi còn rất kiêu ngạo, tưởng chừng như bất khả chiến bại, bỗng nhiên bị chấn động bởi tiếng pháp, khiến cho cả chiến mã từ từ hí vang.

Trong nháy mắt, chiến mã vốn đang ngay ngắn đột nhiên bỏ chạy tán loạn, khung cảnh hỗn loạn, nhiều ky binh thậm chí còn bị chiến mã hất văng.

Có người còn bị chiến mã giãm nát cơ thể, kêu gào vô cùng đau đớn!

Trong lúc nhất thời, ít nhất có mấy chục ky binh có chiến mã bị tiếng pháo quấy nhiễu, có người bị thương vì bị chiến mã giẫm lên, thậm chí có người còn bị giãm chết.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt Dương Lâm dâng lên cơn thịnh nộ.