Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 386: Bằng Cử phá tan



Dần dần, đối phương bắt đầu làm suy giảm sức mạnh của quân đội Khiết Đan.

Mặc dù phe mình có thiệt hại nhưng như vậy đâu đáng là gì, nếu so với những gì mà quân đội Khiết Đan đã mất.

Sau khi hạ gục vài tên lính Khiết Đan, cuối cùng Giang Siêu cũng mặt đối mặt trực diện với Tiêu Sách.

Hắn lạnh lùng nhìn Tiêu Sách ở phía đối diện, sát ý trong mắt hắn cuồn cuộn như sắp thành thực thể.

Hồ tướng quân đứng trên tường thành nhìn xuống trận đấu của hai bên, trong mắt chỉ có sự kinh ngạc và không tin, cũng như nỗi sợ hãi sâu sắc.

“Tướng quân, chúng ta nên làm gì bây giờ!? Có nên cho người ra ngoài gọi cứu binh tới ko?

Hay là Lúc này, một vị thân tín đứng phía sau Hồ tướng quân đột nhiên lên tiếng.

"Đương nhiên là phải cứu rồi, nếu đám các ngươi dám có hai lòng thì bản tướng sẽ giết đám các ngươi ngay bây giờ..."

Đúng lúc này, một vị tướng của đội quân Khiết Đan được giao nhiệm vụ ở lại trong thành bỗng nhìn Hồ tướng quân với ánh mắt tức giận.

Mặc dù quân Khiết Đan đã gửi gần như toàn bộ số binh lính của mình đến cứu Tiêu Sách, nhưng họ cũng sợ trong thành sẽ gặp bất trắc.

Thế nên, một đội quân Khiết Đan gồm năm trăm người cùng với một vị tướng nhận được lệnh ở lại trong thành.

Bọn họ nghĩ, chỉ cần năm trăm quân Khiết Đan thôi là quá đủ để đàn áp hết một nghìn quân Đại Triệu rồi.

Bây giờ, tình hình dưới chân thành không hề có tín hiệu lạc quan, vị tướng chỉ huy muốn đích thân ra tay giải cứu, nhưng trong thành toàn bộ là quân Đại Triệu, ai mà biết được có chuyện gì phát sinh hay không!

Nếu vị tướng quân của phe Đại Triệu đã tự mình lộ mặt thì chứng tỏ bọn chúng muốn ta đến ứng cứu, hẳn không tin tướng chỉ huy phe đối địch lại dám bỏ mặc không ra tay.

Trong lúc hắn đang cao giọng đắc ý thì một con dao sắc lẹm đã thọc xuyên qua tim hắn.



Một tướng quân khác của quân Đại Triệu đang canh giữ trên tường thành đã tặng cho hắn một bất ngờ kinh hoàng.

"Hự... Đây là Đại Triệu của ta, tình hình đã khác, ngươi còn muốn chúng ta giúp ngươi sao!"

Vị tướng kia nói với những binh lính trong quân Khiết Đan đang dùng những đôi mắt hừng hực bất mãn nhìn hắn.

Ngay sau khi vị tướng quân đó mất mạng, quân Khiết Đan canh giữ trên tường thành đột nhiên bừng tỉnh nhận ra quân Đại Triệu chính là kẻ gây ra chuyện này, mà người vừa ra tay lại chính là cánh tay đắc lực của vị tướng quân vừa tử trận.

Nhìn thấy cảnh này, sự do dự đang hiện diện trên gương. mặt Hồ tướng quân lập tức chuyển thành vẻ kinh ngạc.

Hẳn không hề muốn giết vị tướng chỉ huy kia, thậm chí trong đầu hẳn còn có cả ý nghĩ định xông đến ứng cứu đối phương rồi

Dù phía Giang Siêu đang tạm là bên nắm được lợi thế hơn, nhưng phía sau vẫn còn hơn một trăm nghìn quân Khiết Đan.

Chỉ cần số người ít ỏi bên mình, cộng với người của Giang Siêu thì sao hẳn bảo vệ được Đông Hình Quan? Năm mơ giữa ban ngày.

"Ngươi..." Hồ tướng quân chỉ vào vị tướng kia, đôi mắt lóe ra tia lửa giận dữ.

"Hồ tướng quân, cái gì cần dứt khoát thì phải dứt khoát... Chúng ta không phản thì không còn cơ hội nữa đâu, dù có may mắn giữ được mạng thì vẫn sẽ trở thành kẻ toàn dân tộc!"

Vị tướng đó nói với Hồ tướng quân.

Sau đó, hắn lại nói với những người lính của mình: "Các vị, hãy mở cổng, chuẩn bị chào đón đội quân Con Cháu vào. thành.

Nếu quân Khiết Đan tấn công cửa thành thì có chết cũng phải bảo vệ khu vực đó cho ông đây nghe chưa, tuyệt đối không cho phép bọn chúng chiếm được cửa thành."

Hắn vừa dứt lời, hàng trăm binh lính phe Đại Triệu lập tức xông về phía cổng thành, chỉ trong chớp mắt, gần một trăm binh lính Khiết Đan canh giữ ở cổng thành đã bị giết sạch.



Vị tướng kia cùng với những binh lính dưới trướng đã thành công cướp được quyền kiểm soát cửa thành.

Như vậy thì dù muốn ngăn cản Tiểu Sách và những người khác, hay là để đón đám người Giang Siêu vào thành thì bọn họ cũng có quyền chủ động hơn hẳn.

Hồ tướng quân thấy cảnh này mà sững người, hắn cứ đứng đó như trời trồng, qua nửa ngày cũng chưa tỉnh lại nổi.

Đến khi bình tĩnh lại được, hẳn lập tức ném một cái nhìn lạnh lẽo xuống chỗ vị tướng quân kia, trong đôi mắt bừng lên sự phẫn nộ tột cùng:

"Nhạc Băng Cử, ngươi to gan thật đấy, dám giết cả quân Khiết Đan... Ngươi..." Hän rất muốn nổi điên, vị phó tướng đứng cạnh hắn cũng vậy.

Nhưng, vị tướng tên Nhạc Bằng Cử đã chĩa đầu thương về phía Hồ tướng quân.

"Hồ tướng quân, Nhạc mỗ sẽ coi như ngươi chưa nhìn thấy sự việc ngày hôm nay, nếu ngươi muốn ngăn cản thì đừng trách Nhạc mỗ ra tay tàn nhãn!"

Hồ tướng quân nhướn mày, lạnh lùng nhìn Nhạc Bằng Cử, nằm sâu trong đôi mắt đó là sự phẫn nộ, cùng với cơn ghen ghét đang dâng trào.

Hản tức run cả người, nhưng hắn không dám đối đầu với Nhạc Bằng Cử. Hắn thậm chí còn không dám phát ra bất cứ tiếng động nào, hẳn sợ Nhạc Bằng Cử sẽ dùng cây thương trong tay tiễn hắn xuống suối vàng.

Vị này có năng lực hơn người, vũ lực cũng ném xa hẳn cả đoạn dài.

Nếu đối phương muốn giết hắn thì không quá ba chiêu là xong, thậm chí đến cơ hội bỏ chạy hän cũng không có.

Bằng cách này, cổng thành Đông Hưng Quan đã bị Nhạc.

Bằng Cử phá tan.

Quân đội Khiết Đan còn lại trong thành phố chỉ còn cách cố gảng giành lại quyền kiểm soát các cổng thành trong tuyệt vọng.

Rất nhanh sau đó, một trận chiến đẫm máu đã xảy ra ngay tại cổng thành.