Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 392: Các huynh đệ



“Các huynh đệ, kẻ dám ngăn cản quân Con Cháu ta, dám mang ý xấu với quân Con Cháu ta, ta nên đối xử thế nào với bọn họ?”

Đông Ly Sơn lớn giọng hỏi đám quân Con Cháu.

Đám quân Con Cháu gầm lên: “Giết!”

Theo tiếng hét chấn động đất trời, Đông Ly Sơn xách đao chạy về phía tên tướng lãnh, đám quân Con Cháu phía sau cũng lập tức chạy lên.

Cho dù bọn họ chỉ có năm nghìn người, trước mặt lại có ba vạn người, cộng thêm hai bên chín vạn người, bọn họ cũng không hề sợ hãi, chỉ có lòng dũng cảm đi thẳng không lùi.

Thấy Đông Ly Sơn lao về phía mình, trong mắt tên tướng lãnh hiện lên vẻ giận dữ và khinh thường. Đám tư quân được tạo từ lưu dân này thật là to gan, dám ra tay với quân chính quy bọn họ, đúng là tìm chết.

Hắn ta phải tự mình giết chết tên cầm đầu kia, để quân Con Cháu biết sự lợi hại của quân Đại Triệu.

Tên tướng lãnh xách đao đi lên. Hai người lập tức chém đao vào nhau.

Keng!

Một tiếng gấy giòn vang, đao của tên tướng lãnh kia bị chém gấy.

Hắn ta còn chưa kịp ngạc nhiên thì đao của Đông Ly Sơn đã chém qua cổ hắn ta, trực tiếp chém bay cổ hẳn ta.



Xung quanh trở nên yên tĩnh, Lương tri châu trên sườn núi ngây ngẩn cả người, trong mắt tràn đầy vẻ không tin. Hẳn ta thật sự không thể tin được là tướng lãnh cấp dưới của mình lại bị giết chết trong một chiêu.

Sao có thể chứ? Giữa vạn quân dày đặc, tướng lãnh của hẳn ta cứ thế mà bị người chém đầu, có chết hẳn ta cũng không tin đây là sự thật. Nhưng sự thật đang bày ra trước mắt, hắn không tin không được.

Không chỉ có như thế, đám quân Đại Triệu giao chiến với quân Con Cháu, gần như không phải là đối thủ của quân Con Cháu, trong chớp mắt đã bị quân Con Cháu dọn sạch một đường.

Quân Con Cháu gần như không bị thương.

Còn quân đội của Lương tri châu lại thương vong nặng nề.

Những binh lính đi sau đã bị dọa sợ, trong mắt bọn họ chỉ còn lại sợ hãi và sợ hãi.

Quân Con Cháu mới tấn công được nửa đường, phần lớn quân Đại Triệu đã bắt đầu sụp đổ, không đánh được bao lâu đã bỏ chạy.

Có một người chạy trốn là có cả một đám người chạy trốn theo.

Tuyến phòng thủ ba vạn người bên quân Đại Triệu hoàn toàn sụp đổ trong tình huống thương vong chưa đến ba nghìn người.

Loại tình huống này khiến bốn vị tri châu trên sườn núi đều rất ngạc nhiên. Bọn họ không thể ngờ được kết quả là thế này.

Nhất là Lương tri châu, hắn ta vẫn luôn coi thường sức. chiến đấu của quân Con Cháu, cơ bản là không coi quân Con Cháu ra gì, thậm chí cảm thấy mười hai vạn đại quân bên mình muốn giết sạch quân Con Cháu thật sự là rất dễ dàng.



Nhưng thực tế lại là quân Con Cháu chỉ dựa vào năm nghìn người, dùng chưa đến vài phút là đã xé rách tuyến phòng thủ của hắn ta.

Ba vạn người rải rác nghìn dặm, chạy trốn khắp nơi, đây chính là quân đội mà Lương tri châu tự hào. Bọn họ tự cho là đúng cảm thấy mình là quân chính quy, cơ bản là không coi quân Con Cháu ra gì.

Kết quả cuối cùng lại là dưới sự tấn công dũng cảm của quân Con Cháu, bọn họ vừa tiếp chiến không bao lâu là đã bị dọa tan tác.

Có điều, đổi lại là ai gặp phải quân Con Cháu sát khí hừng hực, cộng thêm sức chiến đấu giết người giống như xắt rau dưa, gần như là chết chắc rồi, thì có mấy quân đội sẽ không sụp đổ?

Chứ đừng nói tới quân Đại Triệu chỉ biết khoác lác, tự cho là đúng kia.

Quân Đại Triệu đã mục nát tận xương cốt rồi, làm gì còn sức chiến đấu nữa.

Chờ khi Lương tri châu trên sườn núi hồi hồn lại, Đông Ly Sơn đã dẫn quân Con Cháu chạy ra khỏi vòng vây, lao về phía Đông Hình Quan.

“Các ngươi đợi cái gì vậy, không mau đuổi theo đi...

Quân Con Cháu thế mà lại công khai tấn công quân Đại Triệu ta, bọn họ làm phản rồi, bệ hạ có lệnh, một khi quân Con Cháu phản, giết không thaI”

Lương tri châu lại lôi hoàng đế ra uy hiếp ba vị tri châu.

Ba vị tri châu nhìn nhau, thở dài, ra lệnh cho đám quân đội của mình đuổi theo.