Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 397: Lẩm cẩm



Dịp này chính là đang thử xem rốt cuộc lòng trung thành của Nhạc Bằng Cử với Đại Triệu ở mức độ nào,

Giang Siêu cũng muốn xem xem hẳn ta có phải người trung thành không.

Nhạc Bằng Cử nghe thấy lời Giang Siêu nói, ánh mắt hắn †a lóe lên, hän ta vỗ mạnh lên tường thành, rồi nói với giọng đầy phẫn nộ:

"Lẩm cẩm cực kỳ mà cũng làm cho lòng người lạnh giá, hầu gia một lòng vì nước vì dân, nhưng bọn họ lại muốn đẩy hầu gia vào chỗ chết.

Chẳng lẽ chỉ dựa vào hạng vô dụng như: bọn họ là có thể bảo vệ được Đại Triệu ta sao!"

Giang Siêu nghe vậy, hắn nhìn Nhạc Bằng Cử một cái đầy ý vị rồi mặt lạnh nói: "Nhạc tướng quân, bổn hầu cho tướng quân một đội quân binh đi phá lều của bọn họ, tướng quân có dám..."

Nhạc Bằng Cử nghe vậy, trong mắt lộ ra nét thảng thốt, trong đó còn có một tia do dự.

Giang Siêu nói vậy chẳng qua là muốn thử xem rốt cuộc Nhạc Bằng Cử trung thành với Đại Triệu cỡ nào.

Tuy ngoài miệng hắn ta nói hoàng đế lẩm cẩm, nhưng hắn ta có thật sự có cái can đảm phản hoàng đế hay không, thì lại là chuyện khác.

Nhưng Giang Siêu tung ra mệnh lệnh này, lại chẳng khác gì gieo một cái mầm phản kháng vào lòng Nhạc Băng Cử.

Chỉ cần cái mầm này bén rễ đâm chồi. Nhạc Bằng Cử sẽ không ngu trung nữa.



Nhìn thấy nét đấu tranh trong mắt Nhạc Bằng Cử, Giang. Siêu hơi thất vọng, xem ra, Nhạc Băng Cử vẫn giống với cái người đời trước kia.

Ngu trung đến mức biết rõ hoàng đế mê muội, nhưng vẫn quyết một lòng trung thành.

Cho dù hoàng đế muốn mạng của hẳn ta, cuối cùng hẳn ta vẫn thản nhiên chịu chết!

"Mạt tướng tùy ý để hầu gia sai phái... Chỉ cần hầu gia ra lệnh một tiếng, mạt tướng nhất định sẽ lấy thủ cấp của chủ tướng dưới kia cho người."

Do dự xong, trong mắt Nhạc Băng Cử hiện ra vẻ kiên định. Hắn ta quỳ một chân xuống rồi cung kính nói với Giang Siêu.

Hản ta cũng có nghe được chuyện triều đình muốn ám hại Giang Siêu, bởi vì, trước đó lúc cái vị Hồ tướng quân kia quy hàng tộc Khiết Đan, hẳn ta đã từng nói, bọn họ vốn dự định đánh úp Giang Siêu ở trong Đông Hình Quan.

Triều đình đã truyền lệnh là nếu Giang Siêu đến Đông Hình Quan trước một bước, bọn họ phải tiền trảm hậu tấu.

Lúc đó, hắn ta cảm thấy mật chỉ này thật không thể tưởng tượng nổi, tiếp đó là cảm giác căm phẫn, nhưng chức vị của hắn ta không cao, không chỉ phối được thế cục.

Thậm chí sau cùng quân Khiết Đan đến trước, bọn họ đầu hàng quân Khiết Đan, sau khi quân Khiết Đan tiến vào Đông Hình Quan thì hẳn ta mới biết tin.

Nếu không phải hẳn ta biết lúc đó không thể cứu vấn được nữa, hắn ta dự định tìm cơ hội phản chính, thì hắn ta tuyệt đối sẽ không sống tạm bợ đến bây giờ.



Hành vi trước đó của triều đình đã làm hản ta thất vọng.

Nay quân Đại Triệu đến lúc sau không có ý định trợ giúp bọn họ, lại còn chặn đường lui của bọn họ.

Hắn ta đã hoàn toàn thất vọng với triều đình rồi.

Hắn ta cũng nghe ra ý tứ trong lời Giang Siêu nói, đây là muốn xem xem hẳn ta có một lòng trung thành với triều đình hay không. Hay là chọn gia nhập vào quân của Giang Siêu.

Mặc dù hắn ta chọn trung thành với triều đình thì khả năng sẽ chết trong tay Giang Siêu, hoặc cũng có khả năng sẽ không chết trong tay Giang Siêu.

Nhưng bất kể ra sao thì lương tâm hắn ta cũng bứt rứt.

Càng đừng nói đến chuyện, Giang Siêu thật lòng vì dân chúng. Một lòng muốn đánh đuổi kẻ thù xâm lược.

Cho dù phải đối mặt với sự hãm hại của hoàng đế Đại Triệu, hắn vẫn không chùn bước đi đến đây.

Nếu đã vậy, thế thì hắn ta còn có gì mà không thông suốt nữa chứ.

Vả lại, triều đình như này thì bất trung cũng được, dù sao. thì triều đình như thế này cũng chẳng trụ được mấy nữa là sẽ bị diệt vong thôi.

Giang Siêu nhìn về phía Nhạc Băng Cử, nét mặt hiện lên ý cười, hẳn võ nhẹ vào người tướng lĩnh trẻ lớn hơn mình vài tuổi. Trong lòng dâng lên một cỗ thoải mái.