Giang Siêu nhìn bọn họ, không có ra tay giết người. Hắn vốn dĩ không định giết người.
Hắn chỉ muốn hỏi đám tri châu rằng có phải bọn họ ra tay với hắn là vì lệnh của hoàng đế hay không.
Nào ngờ vừa rồi tên kia lại kiêu ngạo không coi ai ra gì, mở miệng ngậm miệng đều là hoàng đế, hắn nghe mà thấy bực bội.
“Ba vị yên tâm, ta không có hứng thú giết các ngươi, bảo các ngươi đến đây chỉ là vì muốn các ngươi mang đầu của hắn ta đi báo cáo nhiệm vụ với hoàng đế”
Giang Siêu chỉ vào thi thể của Giang Luật Quang Minh, cười nói với ba vị tri châu.
Tuy rằng hoàng đế sẽ khó chịu khi hắn giết Gia Luật Quang Minh, nhưng mà hắn cứ mặc kệ ông ta, thậm chí còn định đưa thi thể cho ông ta, để ông ta bực bội một mình đi.
Chuyện vốn dĩ chẳng có gì phức tạp, nếu tộc Khiết Đan còn dám lải nhải nữa thì cứ đánh một trận là được.
Một đám xâm lược mà còn dám đi kiêu ngạo?
Bọn chúng dám xâm lược, có chết cũng xứng đáng, chứ chẳng lẽ phải dung túng cho bọn chúng?
“À... ừ..” Một vị tri châu nhìn thi thể Gia Luật Quang Minh, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên và hoảng sợ.
Nhưng rất nhanh sau đó, hẳn ta cän chặt răng, nói: “Giang hầu gia yên tâm đi, bọn ta nhất định sẽ làm xong việc, mang thi thể đi về.”
Hẳn ta biết Giang Siêu muốn mang thi thể đi chọc tức hoàng đế.
Và đám người mang thi thể đi về là bọn họ sẽ phải đón nhận lửa giận từ hoàng đế.
Nhưng mà bọn họ cũng đành chịu, chỉ có thể làm việc cho tốt. Giang Siêu ngoài miệng nói không giết bọn họ, ai biết Giang Siêu có thể đột nhiên thay đổi ý định hay không.
Bọn họ mới vừa thấy Giang Siêu tính tình thay đổi thất thường, có lẽ Lương tri châu đến chết cũng không hiểu vì sao Giang Siêu lại chém đầu mình.
“Phải rồi, nhân tiện nói với hoàng đế là Lương tri châu thông đồng với quân Khiết Đan, muốn nội ứng ngoại hợp, cuối cùng bị ta nhận ra quỷ kế, một đao chém chết.
Chắc là các ngươi biết nên nói như thế nào mà, đúng không?” Giang Siêu nói với ba vị tri châu.
Ba vị tri châu nghe vậy thì nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Lương tri châu thông đồng với quân Khiết Đan là sao?
Hản ta thông đồng thật hả?
Với Giang Siêu, dù hẳn ta có thông đồng hay không thông đồng thì kết quả chỉ có một là thông đồng.
Nếu không thì sẽ gây bất lợi cho Giang Siêu khi Giang Siêu giết quan viên triều đình.
Ba vị tri châu vốn dĩ cũng không có ấn tượng tốt về Lương tri châu.
Nếu Giang Siêu đã nói vậy thì bọn họ đương nhiên sẽ làm theo lời nói của Giang Siêu.
Vậy là Giang Siêu thả ba vị tri châu, bảo bọn họ mang thi thể của Gia Luật Quang Minh đi, đương nhiên cũng mang đi thi thể của Lương tri châu.
Sau khi bọn họ đi rồi, Giang Siêu cho người rải tin đồn là quân Khiết Đan chết hết ở Đông Hình Quan, ba vị tri châu vốn đang mang thi thể của Gia Luật Quang Minh thì trở thành anh hùng phối hợp với hẳn tiêu diệt quân Khiết Đan, còn Lương tri châu thì thông đồng với quân Khiết Đan, muốn lật đổ Đại Triệu, thậm chí còn có Trịnh Thế Dân thông đồng với quân Khiết Đan, thả quân Khiết Đan vào quan.
Rất nhanh sau đó, tin tức truyền khắp toàn bộ Đại Triệu, Tống Triết vốn đang ở hoàng cung đã ngây người cả buổi khi biết tin tức quân Khiết Đan đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Ông ta cho răng mình nghe lầm rồi. Sau khi xác nhận tin tức là thật, ông ta vui mừng như điên, chỉ kém khỏa thân chạy trong hoàng cung để ăn mừng.
Có điều, cứ nghĩ đến chuyện là Giang Siêu và quân Con Cháu tiêu diệt quân Khiết Đan, tuy cũng có sự giúp đỡ của quân Đại Triệu, nhưng ông ta biết sức chiến đấu của quân Đại Triệu thế nào, trước đó vẫn luôn đánh thua, lại nói quân Đại Triệu vốn dĩ đi bao vây giết quân Con Cháu, sao có thể sẽ đi giúp đỡ Giang Siêu.
Vậy nên khả năng duy nhất là Giang Siêu đã chơi một vố quân Khiết Đan và quân Đại Triệu, tiêu diệt cả hai bên.
Nhưng nghĩ đến sức chiến đấu kinh khủng của quân Con Cháu, dù ông ta có muốn ra tay với Giang Siêu, thì cũng phải nghĩ lại sự lợi hại và kinh khủng của quân Con Cháu trước đã.
Đồng thời, ông ta cũng nhận được tin Trịnh Thế Dân thả quân Khiết Đan vào quan, Trịnh An thông đồng với quân Khiết Đan.
Cho dù Trịnh An vẫn luôn che giấu tin tức này, nhưng đến cùng tin tức vẫn truyền tới tai Tống Triết.
Cho dù Tống Triết thật sự ngu ngốc vô dụng, nhưng mà ông ta chưa ngu ngốc đến mức cái gì cũng không biết.