Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 510: Đánh rằm!



"Kêu la cái gì... Có gì đặc biệt hơn người chứ, đợi chút nữa chắc chắn sẽ bị Tám Đại Tài Tử đánh cho thất bại thảm hại, mất mặt mà đi về nhà..."

"Đánh rằm! Tám Đại Tài Tử của mấy người mới thất bại thảm hại mà mất mặt đi về đó, mấy người tám so với một, còn không biết xấu hổ mà ở đây khoe khoang sao, da mặt dày thật đấy!"

Sau khi bị nói, nhóm người hâm mộ trung thành cãi lại ngay.

Chỉ một câu nói đã làm cho những người hâm mộ của Tám Đại Tài Tử đầy xấu hổ.

Tám Đại Tài Tử ở trên sàn cũng rất nhục nhã hổ thẹn, nhất thời không dám ngẩng mặt lên.

Bọn họ thật sự là tám đấu một, nhưng ai bảo Giang Siêu tiếng tăm kinh người như vậy, đã từng ép bọn họ đến không ngẩng đầu lên được.

Giờ bọn họ phải chứng minh mình giỏi hơn Giang Siêu.

Bọn họ đương nhiên phải từng người một đi so với Giang Siêu, nếu không, sao bọn họ có thể chứng minh mình giỏi hơn Giang Siêu được!

Người hâm mộ của Tám Đại Tài Tử làm sao chịu thừa nhận bọn họ lấy nhiều bắt nạt ít đâu, sau sự xấu hổ, cũng thẹn quá hóa giận.

Mở miệng ra là mắng những người hâm mộ của Giang Siêu, trong chốc lát, hai bên đã cãi nhau to, mắt thấy sắp lao vào đánh nhau rồi.



Tình huống như vậy lại làm cho những người đến xem náo nhiệt rất kinh ngạc, cũng làm cho nhóm tế tửu của Quốc Tử Giám thấy đau đầu.

Nếu như trận đấu này mà là đấu võ, có khi cuộc thi này cũng không cần làm nữa, người hâm mộ của hai bên trực tiếp lao vào đánh nhau là được rồi, bên nào thắng bên đó có. quyền!

"Đầu im miệng cho bản tế tửu, ai mà ồn ào tiếp, bản tế tửu sẽ đem hắn đuổi ra khỏi Quốc Tử Giám, sau này sẽ bị Quốc Tử Giám ghi vào sổ đen, đừng mơ mà được vào Quốc Tử Giám nữa"

Đúng lúc này, người được gọi là Hoa tế tửu chủ trì cuộc thi đấu lần này quát lớn một tiếng, giọng nói của hẳn ta lộ ra sự oai phong, truyền khắp toàn trường.

Giang Siêu kinh ngạc nhìn về phía đối phương, người này vậy mà lại có thực lực không tầm thường, ít nhất cũng có thực lực ám kình hậu kỳ đỉnh phong rồi.

Theo giọng nói của hắn ta, hai bên đang cãi nhau cũng rụt đầu lại, đều ngoan ngoãn lên, rất rõ ràng, vị Hoa tế tửu này cũng có vài phần uy tín.

Nhìn thấy mọi người xung quanh đã ngoan ngoãn rồi, Hoa tế tửu nhìn về phía Giang Siêu, nhẹ gật đầu với Giang Siêu, đồng thời, có một vài người hầu đi đến dẫn Giang Siêu đến chỗ ngồi của mình.

Chỗ ngồi của Giang Siêu là ở đối diện Tám Đại Tài Tử và Tô Yên Nhiên. Hắn ngồi một mình trơ trọi ở kia, Tống Tiểu Nhã đứng sau lưng Giang Siêu. Đăng sau nữa là mười người chiến sĩ của tộc Dạ Lang.

Một đám chiến sĩ của tộc Dạ Lang đều lộ ra một sự cứng cỏi, khí thế bức người này khiến mọi người xung quanh cũng. không nhìn được mà ngó nghiêng xem thử.

Mọi người không nghĩ đến hộ vệ dưới trướng của Giang Siêu lại làm cho người ta kinh ngạc như vậy.

Nhưng nghĩ đến quân Con Cháu do Giang Siêu dẫn đầu, sức chiến đấu có một không hai ở hiện tại.



Hộ vệ của hẳn có thể có uy thế như vậy, cũng không hề kì quái.

Tô Yên Nhiên ở phía đối diện không kìm được mà nhìn những hộ vệ của Giang Siêu vài lần, lại nhìn kĩ Giang Siêu, trong mắt hiện lên sự dò xét và hứng thú.

"Được rồi... Hai bên thi đấu đều đã có mặt, vậy bản tế tửu bất tài, xin được nhận vị trí chủ trì cho trận đấu, mời các vị tế tửu cùng xem. Mọi người cùng nhau bình luận."

Hoa tế tửu chắp tay nói với một nhóm tế tửu ở sàn chính.

Hắn ta còn nhìn về phía Đại Tế Tửu Tô Văn ở bên trong, mắt lộ sự dò hỏi.

Tô Văn mỉm cười gật đầu, coi như đồng ý.

Những người tế tửu khác thì khiêm tốn chắp tay lại với Hoa tế tửu.

"Hoa tế tửu, làm phiền rồi! Nhớ là phải giữ sự công tâm, không được làm mất đi danh tiếng của Quốc Tử Giám chúng ta!"

Tô Văn nói với Hoa tế tửu.

Nói đến đây, ông ta nhìn Giang Siêu với con mắt thâm thúy, lộ ra vẻ hứng thú, cùng lúc đó, cũng nhìn về phía con gái mình.