Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 561: Tuy nhiên



Giang Siêu vừa dứt lời, đám quan viên lập tức sợ hãi bỏ chạy.

Phe Mộ Dung Địch và những người khác vốn muốn ở lại nhưng Giang Siêu lại ra hiệu cho bọn họ rời đi.

Mà gần một trăm tên cấm vệ quân đã lao tới trước mặt Giang Siêu.

Tuy nhiên, trước mười hộ vệ của Giang Siêu, bọn họ chẳng là gì cả.

Trận chiến vừa mới bắt đầu, hộ vệ của Giang Siêu vung đao một đao lấy mạng một người, mỗi người giết ít nhất ba người.

Gần trăm cấm vệ quân, nháy mắt đã bị giết mất ba mươi người. Sức chiến đấu này đã dọa đám cấm vệ quân đang hung hăng kia sợ mất mật.

Cả đám quay đầu lại định dẫn theo hoàng đế đã bị thương và Trịnh An rời khỏi đài cao, nhưng mấy thị vệ của Giang Siêu giết người quá nhanh.

Trong chớp mắt, hơn ba mươi cấm vệ quân nữa mất mạng.

Số còn lại không còn dũng khí chống trả nữa, càng không có quyết tâm cứu người.

Bọn họ sợ hãi đến mức chạy khỏi đài cao, bỏ lại Tống Triết và Trịnh An.

Tuy nhiên, cấm vệ quân xung quanh đã bao vây kín kế Phong Thiên đài... Giang Siêu không có lối nào để thoát thân.

Sau cơn hoảng loạn, Tống Triết và Trịnh An vui mừng nhìn Giang Siêu, trong mắt tràn đầy giêu cợt.



Mặc dù hiện tại bọn họ đang bị Giang Siêu bắt giữ, nhưng lại không nhận ra mình đã bị bắt giữ.

Đặc biệt là Tống Triết, cơn đau ở chân đã đỡ hơn một chút, ông ta gắng gượng đứng dậy, dùng tư thái đế vương nói với Giang Siêu:

"Giang Siêu, ngươi to gan thật đấy, dám hành thích cả trãm, còn muốn tạo phản... Bắt hắn lại, mau bắt hắn lại cho trấm...”

"Đúng vậy, Giang Siêu, ngươi dám hành thích Bệ hạ, hôm nay ngươi đừng mơ rời khỏi Phong Thiên đài!" Trịnh An cũng nói với Giang Siêu.

Bây giờ ông ta và Tống Triết đồng bệnh tương liên, hiếm khi đứng cùng một chiến tuyến.

Ông ta đỡ Tống Triết, hai người đỡ nhau đối mặt với Giang Siêu.

Bọn họ dường như không cảm nhận được tình cảnh của. mình, cho dù Giang Siêu chưa ra tay bắt bọn họ, nhưng bọn họ đang đứng trên Phong Thiên đài, trước mặt là Giang Siêu và mười hộ vệ của hẳn.

Hơn nữa, hai người này cũng rất vô liêm sỉ, rõ ràng bọn họ muốn bấy Giang Siêu trước, bây giờ lại đổi trắng thay đen, nói hắn muốn tạo phản!

Giang Siêu nghe hai người nói vậy, khóe miệng nở nụ cười mỉa mai.

Bất chợt một thị vệ đứng cạnh hắn bắn một mũi tên tín hiệu lên.

Chỉ chớp mắt, mũi tên tín hiệu đã phóng lên cao, tạo thành ánh sáng ngũ sắc chói mắt trên không trung.



Nhìn màn pháo hoa tuyệt đẹp này, ánh mắt của những người xung quanh đều hiện lên vẻ kinh ngạc.

Bọn họ không hiểu Giang Siêu đang làm cái gì vậy?

Thời điểm này mà phát tín hiệu thì có ích lợi gì? Ở đây có đến tám nghìn cấm vệ quân kia mà.

Kinh thành đã bị phong tỏa rồi, không ai vào được.

Cho dù Giang Siêu có phát tín hiệu cầu cứu thì cũng không ai cứu được hắn khỏi thiên la địa võng này.

"Lúc này mới gửi tín hiệu cầu cứu thì có tác dụng gì không!

Chỉ là vô ích thôi.

Giang Siêu, nếu ngươi muốn sống thì quỳ xuống chân trẫm, ngoan ngoãn làm chó của trẫm, không chừng trãm sẽ cân nhắc tha mạng cho ngươi."

Tống Triết nhìn Giang Siêu đầy chế giễu: "Đừng quên, ở đây có tám nghìn cấm vệ quân, ngươi có mọc cánh cũng khó mà bay được.

Thức thời thì làm theo lời trắm nói, nếu không trãm sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."

Tống Triết dường như vẫn không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, ông ta cảm thấy Giang Siêu không bao giờ dám động tới ông ta.

Dù sao bây giờ ông ta đang chiếm ưu thế, xung quanh đều là cấm vệ quân, Giang Siêu đừng mơ chạy thoát.