Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 598: Đúng lúc này



Tấn công đường không! Đây được xem như là trận chiến đường không sớm nhất, dùng khinh khí cầu để ném lựu đạn!

Ngay sau đó, tiếng nổ mạnh vang lên trên tường thành, chủ tướng mới vừa đắc ý chỉ còn lại vẻ chấn động.

Những nơi binh lính đông đúc trong thành là những nơi bị đạn pháo nhắm trúng nhiều nhất.

Hàng chục khinh khí cầu thay phiên bay qua lại trên không trung thành thứ nhất để ném đạn pháo.

Đám binh lính bị nổ kêu cha gọi mẹ, chạy trốn khắp nơi, trong mắt chỉ còn lại sợ hãi.

Đúng lúc này, lại có thêm hàng chục khinh khí cầu xuất hiện trên không.

Khoảnh khắc hàng chục khinh khí cầu xuất hiện, đám binh lính trong thành sợ tới mức chạy trốn ra xa.

Không ai dám đứng dưới khinh khí cầu, bởi vì sợ bị đạn pháo từ trên ném xuống nổ chết.

Có điều, lần này khinh khí cầu không ném đạn pháo, mà là ném dây thừng, sau đó có rất nhiều người mượn dây thừng nhảy xuống.

Khinh khí cầu thứ nhất có ít nhất năm người.

Mười khinh khí cầu có khoảng năm mươi người. Nơi mà bọn họ nhảy xuống là dưới cửa thành.

Thấy bọn họ nhảy xuống, trăm tên quân Doanh Châu canh giữ ngay cửa thành lập tức hoảng hốt vọt lên.

Trong chớp mắt, bọn họ và đội đặc chiến quân Con Cháu đánh vào nhau.



Đây là đội quân tác chiến tinh anh của quân Con Cháu do Đông Ly Ưng phái ra.

Đông Ly Ưng giao cho bọn họ nhiệm vụ mở cửa thành.

Lúc bọn họ rơi xuống chỗ cửa thành, quân Con Cháu ở bên ngoài thành liền lao về phía cửa thành.

Quân Doanh Châu trên tường thành thấy cảnh này thì vội vàng ra lệnh cho binh lính chuẩn bị đi chặn đường các chiến sĩ đội đặc chiến.

Chỉ là trăm người ở cửa thành không thể nào ngăn cản được chiến sĩ đội đặc chiến.

Ở trước mặt đội đặc chiến, bọn chúng thậm chí không hề có sức đánh trả.

Mới vừa đụng vào nhau, đội đặc chiến gần như lao nhanh về phía cửa thành với tư thế chém rau dưa, chém chết hết tấn cả quân Doanh Châu chặn đường.

Lúc bọn họ lao tới cửa thành, bọn họ phát hiện cửa thành bị một thanh ngang khổng lồ chặn lại.

Muốn mở cửa thành thì phải có hai ba mươi người cùng nhau đẩy lên thì mới có thể đẩy thanh ngang lên được.

Thấy mấy trăm quân Doanh Châu xông tới, dẫn đầu đội đặc chiến quyết định.

“Đội một đi nâng then cài, đội hai theo ta... chặn bọn chúng ra xa cửa thành, tuyệt đối không thể để cho bọn chúng xông tới.”

Hắn ta vừa hét xong, hai mươi tên đội viên đội đặc chiến lập tức xoay người đánh với quân Doanh Châu mới xông tới. Còn ba mươi người còn lại thì đi nâng then cài.

Nếu cứ để mặc quân Doanh Châu xông tới thì bọn họ cũng đừng mong mở được cửa thành.



Quân Doanh Châu thấy đội đặc chiến quân Con Cháu đi mở cửa thành thì rất nôn nóng, lập tức xông lên ngay.

Mấy trăm người đánh với hai mươi người ngay cổng tò vò hẹp hòi ở cửa thành,

Thực lực của đội viên đội đặc chiến không hổ là tinh anh trong tinh anh.

Cứ hễ quân Doanh Châu vừa xông tới là gần như bị chém chết ngay cổng tò vò.

Trên người bọn họ dính đầy máu, không biết là máu của kẻ địch hay là của chính mình.

Bọn họ không lùi một bước, trong mắt tràn đầy vẻ kiên quyết.

Nếu bây giờ bọn họ lui ra thì sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Đám đội viên hét to lên, lập tức khiến quân Doanh Châu sợ tới mức chạy lùi ra sau.

Thấy cảnh này, đội đặc chiến lập tức lao lên chém giết mấy người đi cuối.

Bọn họ giận dữ nhìn quân Doanh Châu đang sợ tới mức run bần bật.

Quân Doanh Châu rốt cuộc cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ của quân Con Cháu.

Với chiến lực như thế, dù cho bọn chúng có thêm mấy trăm quân Doanh Châu thì cũng không đủ để người ta giết chết.

“Các ngươi còn đang đợi cái gì, mau ngăn cản bọn họ...”