Tô Nguyệt Nhi còn muốn nói thêm thì Lạc Ngưng Sương ở một bên nói:
“Nguyệt Nhi, ngươi còn có Quyến Nhi phải chăm sóc, ngươi cũng không thể cứ mang theo Quyến Nhi đi cùng Giang Siêu tới Bạch tộc được Ở lại chăm sóc Quyến Nhi cho tốt, ta sẽ bảo vệ Giang Siêu!”
Tô Nguyệt Nhi nghe vậy, nhìn vào mắt sư phụ của mình, lại nhìn vào mắt Giang Siêu, tuy rằng trong lòng rất không nỡ và lo lắng, nhưng nhìn con gái trong lồng ngực, nàng chỉ đành nhịn xuống.
Nàng ấy gật đầu nói với Giang Siêu: “Huynh nhất định phải trở về, hai mẹ con ta ở Giang Thành chờ huynh, sẽ chờ mãi đến khi huynh trở về mới thôi!”
Giang Siêu dịu dàng xoa mặt Tô Nguyệt Nhi, hai mắt ửng. đỏ.
Trong lòng cũng thương tiếc vô cùng.
“Ừm, ta nhất định sẽ trở về, chờ ta...”
Giang Siêu gật đầu thật mạnh với nàng ấy.
Nhìn đôi mắt Tô Nguyệt Nhi ngấn lệ, Giang Siêu hạ quyết tâm, xoay người đi về phía cửa thành, Lạc Ngưng Sương xoa nhẹ đầu Tô Nguyệt Nhi, rất nhanh, nàng ta đi theo Giang Siêu đến cửa thành.
Tuy răng Bạch tộc rất hung hiểm nhưng cũng không phải thật sự chỉ có đi mà không có về.
Đi theo Giang Siêu còn có một trăm đội viên đặc chiến, những người này đều là Giang Siêu đặc huấn cả, là một con át chủ bài khác ngoài Súng Trường doanh của hắn.
Muốn chém đầu cha con thủ lĩnh Hách Liên Khang của Bạch tộc thì phải dùng tới một trăm đội viên đặc chiến này. Một trăm người này, mỗi người đều trang bị một cái súng lục và một trăm viên đạn!
Hiện tại thứ Giang Siêu thiếu chính là cơ hội, chỉ cần có cơ hội, hắn nhất định sẽ xử lý hết nguyên ổ Hách Liên Khang cùng một đám cao tầng dã tâm bừng bừng của Bạch tộc!
Bắc Địa và Tù Thủy Quan, nơi này là nơi biên quan cách mười sáu châu Yến Vân gần nhất, mười sáu châu của Yến Vân đối diện vốn là bị Khiết Đan tộc chiếm cứ, hiện giờ lại trở thành lãnh thổ của tộc Nữ Chân.
Sau khi tộc Nữ Chân đoạt được mười sáu châu Yến Vân, trải qua hơn một năm nghỉ ngơi và chỉnh đốn thì bây giờ bất kể là quốc lực hay là quân lực đều trở nên cường đại chưa từng có.
Thông thường, bọn họ sẽ mang theo ky binh dưới trướng tới Tù Thủy Quan dạo một vòng trước.
Có đôi khi cả ngàn tên ky binh sế buông lời nhục nhã và lăng mạ quân Đại Triều trên tường thành ở trước Tù Thủy Quan!
Chuyện người của tộc Nữ Chân móc chim đi tới trước cửa thành đi tiểu thường hay xảy ra. Quân Đại Triệu trong thành vừa nghẹn khuất lại vừa khiếp đảm. Đến một cái rắm bọn họ cũng không dám thả.
Dù sao thì, người của tộc Nữ Chân hung mãnh, thật sự là làm những binh sĩ của quân Đại Triệu nhìn mà sợ hãi. Vốn dĩ những binh sĩ canh cổng này cũng không phải là đám lính đầu tiên.
Tất cả bọn họ hơn một năm trước bị điều tới đây, những binh sĩ canh cổng trước đó đều bị Trịnh Thế Dân mang đi hết rồi.
Các tân binh đã khi nào nhìn thấy dáng vẻ như sói như hổ này của ky binh tộc Nữ Chân bao giờ, chỉ với khó thế hung ác của mấy tên ky binh kia thôi đã đủ khiến bọn họ sợ tới mức run bần bật rồi.
Cho dù là bị ky binh của tộc Nữ Chân nhục mạ như vậy thì bọn họ cũng chỉ có thể đứng nhìn như thế này, không có một binh sĩ nào dám cãi lại.
Hôm nay trên đầu tường, một tân binh nhìn về phía núi rừng nơi xa, trong mắt lộ ra vẻ nghỉ hoặc.
“Ngũ trưởng, bấy lâu nay cứ vào thời điểm này là người của Nữ Chân đều sẽ tới đây nhục nhã một phen, thế sao hôm nay tận bây giờ rồi còn chưa tới vậy? Chẳng lẽ, bọn họ sẽ không đến nữa à!”
Lời tân binh nói làm ngũ trưởng một bên nhíu mày lại, sắc mặt nhìn về phía trước cũng hơi khác thường.