Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 696: Những người xung quanh



Những người xung quanh thấy cảnh này thì sắc mặt vừa kinh ngạc vừa sợ hãi.

Khi mọi người thấy đó không phải Giang Siêu, sắc mặt mới thả lỏng được.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên trong giây lát, ở phía bên trái lại phát ra ba tiếng hét thảm

. Đến khi mọi người nhìn sang đó thì lại có ba người bị cắt cổ rồi.

Bọn họ chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Giang Siêu xuất hiện ở đó mà thôi.

Ba người kia còn chưa ngã xuống, tên trung niên cầm đầu lộ sự tức giận.

“Hắn ở đâu, mau đuổi theo cho ta..”

Hắn dẫn đầu xông về phía đó, những người xung quanh cũng đuổi theo hướng Giang Siêu biến mất.

Nhưng mới đuổi theo không bao lâu đã không thấy bóng người đâu nữa cả.

Giang Siêu cứ như mất tích vậy, nhưng rõ ràng mọi người nhìn thấy Giang Siêu xuất hiện ở hướng đó.

Người lợi hại đến mức nào mà có thể chạy nhanh như vậy chứ.



Thấy không đuổi kịp Giang Siêu, sự thù hận và không cam lòng trong mắt người cầm đầu cũng lên đến cực điểm.

Cùng lúc ấy, năm mươi mấy người từ những hướng khác nhau đang đuổi tới.

Lúc này, bên phía sườn phải vang lên tiếng đao kiếm chạm vào nhau, tiếp theo đó là một đợt tiếng hét.

Tên trung niên đang tìm kiếm Giang Siêu kinh ngạc nhìn về phía ấy, tỏ ra rất sửng sốt, hän ta nghĩ đến cái gì, vội vàng nói với bạn bè ở bên cạnh:

“Nhanh... Đi qua hỗ trợ...” Theo giọng nói của hắn ta, một đám cao thủ lục lâm nhanh chóng chạy sang bên đó.

Nhưng khi bọn hẳn đến gần, tiếng đánh nhau đã dừng lại.

Khi bọn họ chạy đến bên cạnh, bó đuốc đã rơi xuống đất và tắt rồi. Mặt đất chỉ còn lại tám xác chết.

Những xác chết này đều là một đao mất mạng, vết thương chết người đều ở trên cổ.

Lại cộng thêm chín người rồi sáu người đã chết trước đó, bọn họ đã chết mất hai mươi ba người

Hơn tám mươi người, cũng chỉ có lại gần bảy mươi người mà thôi.

Người trung niên cầm đầu thấy mình như bị trêu đùa, cảm giác ngột ngạt ấy làm hẳn ta muốn nổi điên lên.

Hẳn ta nghĩ thế nào cũng không hiểu, sức chiến đấu của Giang Siêu sao lại mạnh đến vậy.



Những cao thủ lục lâm như bọn bọ mỗi người đều có thực lực ám kình.

Dù là chủ tướng trên chiến trường có lẽ cũng không phải đối thủ của bọn họ.

Vậy mà không ai trong bọn họ có thể so được với Giang Siêu. Giang Siêu muốn giết bọn họ cứ như chém dưa thái rau vậy. Nếu đấu đơn lẻ, bọn họ chắc chản chỉ đợi chết thôi.

Nếu không phải Giang Siêu muốn giết từng phần, chậm rãi giết sạch bọn họ.

Chỉ sợ, trong một khoảng thời gian ngắn, dù có trắm người cùng tiến lên cũng chưa chắc có thể làm Giang Siêu bị thương được.

Thực lực của Giang Siêu khủng bố đến mức làm bọn họ sợ hãi.

Dưới sự phẫn nộ, tên trung niên nghiến chặt răng, lửa giận trong mắt như muốn phun ra ngoài.

Đúng lúc ấy, trên đường xuống núi lại vang lên tiếng đánh nhau và tiếng kêu thảm thiết của một nhóm khác.

Người trung niên thấy vậy, vội vàng dẫn theo người đuổi tới. Khi đuổi đến hiện trường thì vừa đúng lúc thấy bóng dáng Giang Siêu đang rời đi.

Mà trên mặt đất thì có bảy cái xác chết. Hơn nữa, hướng Giang Siêu đang đi chính là đi xuống núi.

Đúng lúc ấy, hơn sáu mươi người bọn họ cuối cùng cũng tụ lại một chỗ. Sau khi nhìn nhau, người trung niên tức giận nhìn về hướng Giang Siêu đang đi và đuổi theo với tốc độ cực nhanh.