"Ngươi nói, người dẫn quân kết hợp với Nguyên Vương là Giang công gia Giang Siêu ư?"
Lạc Ngưng Sương hỏi luôn, A Thi Mã cũng nhìn sang với ánh mắt mong chờ.
"Thông tin cụ thể thì chưa thám thính ra, nhưng nghe nói hình như là Giang công gia, có người nói, Giang công gia đã đích thân dẫn quân, cứu Nguyên vương thế tử và Quận chúa, nên Nguyên Vương mới hạ quyết tâm liên hợp với Giang công gia đánh địch."
Nghe người đưa tin nói xong, hai nàng rất chấn động.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau, sau đó quay đầu hô với đại quân: "Toàn quân xuất phát, chúng ta phải đến khe Hổ Nhảy trong thời gian ngắn nhất..."
Lời nói của hai vị chủ soái lập tức khiến cho đại quân tăng tốc nhanh hơn.
Bất kể là ky binh hay bộ đội quân nhu quân dụng, tốc độ đều nhanh hơn vài phần.
Lạc Ngưng Sương và A Thi Mã cưỡi ngựa đi đằng trước, bọn họ dẫn theo binh sĩ có trang bị nhẹ tiên phong đi đăng trước.
Trước khe Hổ Nhảy, Tông Hán đi theo hậu quân, ky binh tiền quân đã càng ngày càng gần cửa khe núi phía trước, Tông Hán cùng các tướng lĩnh bên cạnh lại lần nữa quan sát địa hình ở hai bên trái phải, khóe miệng nhếch lên một tia trào phúng.
Chẳng mấy chốc, đội quân ba nghìn ky binh đi đằng trước đã tiến vào chính giữa khe Hổ Nhảy, ba nghìn người ở quân đằng sau cũng bắt đầu tiến về phía khe Hổ Nhảy.
Lúc này, nhóm Tông Hán đã tin tưởng triệt để rằng Giang Siêu không có mai phục ở chỗ này, băng không, nếu lúc này còn không xuất kích là không còn cơ hội nữa đâu.
Suy cho cùng, với tính cơ động của ky binh, cho dù bây giờ người mai phục có ra tay, thì cũng không thể ngăn cản ky binh xông qua khe Hổ Nhảy nữa.
Ngay khi Tông Hán và đám tướng lĩnh đang hơi hơi thả lỏng, đột nhiên, từng trận nổ lớn vang lên từ gò đất ở hai bên đối diện.
Vụ nổ này khiến cho các ky binh Nữ Chân đang hành quân rất kinh ngạc, trong lúc nhất thời tất cả đều hướng mắt về phía phát ra âm thanh.
Nhìn vào chỉ thấy một số đoàn lửa như sao băng phóng về phía các ky binh đang ở chính giữa khe Hổ Nhảy.
Còn chưa đợi bọn họ hiểu xem đã xảy ra chuyện gì.
Nháy mắt, những đoàn lửa này đã rơi vào trong trận ky binh, đoàng... đoàng... tiếng nổ mạnh cực ác liệt vang lên, ba nghìn ky binh lập tức bị bao phủ trong lửa đạn.
Lần này Giang Siêu mang tới tám mươi cái đại bác, một lượt bắn chính là tám mươi phát pháo. Với uy lực của đạn pháo hiện giờ.
Bán kính sát thương là khoảng từ mười đến hai mươi mét.
Đường kính của hỏa pháo thì khoảng 105 mi li mét, tiếc là bây giờ vẫn chưa tối ưu hóa nó hơn được, nếu không, bán kính sát thương chắc chắn sẽ tăng gấp đôi.
Bán kính sát thương mạnh thế này, đối với trận hình ky binh dày đặc mà nói thì cơ hồ là đòn tấn công có tính hủy diệt.
Sau một vòng bản đã giết được khoảng ba bốn trăm ky binh.
Đấy còn chưa tính sau khi hỗn loạn, lại xuất hiện thương vong khi va vào nhau và dẫm đạp lên nhau.
Vào khoảnh khắc hỏa lực bao trùm, trận hình của những ky binh kia rối luôn.
Có ky binh lao qua cửa khe ở bên khác.
Dưới tình huống chiến mã của bọn họ bị hoảng sợ, bọn họ không còn kiểm soát được chiến mã nữa.
Có người thì lao về phía gò đất ở hai bên, còn có người quay đầu chạy về.
Nhưng mặc kệ bọn họ chạy đến đâu, đột nhiên, lại có một trận đùng đoàng, sau đó ky binh đang trên lưng ngựa người nào người nấy cũng ngã cắm đầu xuống đất.
Đặc biệt là những ky binh xông về phía cửa khe ở bên khác, bọn họ được chiếu cố nồng nhiệt, khoảng ba bốn trăm người bị tiêu diệt sạch chỉ trong nháy mắt.
Còn những ky binh còn lại vẫn đang bị tàn sát, từng đợt tiếng đoàng đoàng vang lên, chỉ cần là khi âm thanh vang lên thì chắc chắn sẽ có ky binh ngã xuống.
Ky binh bị rối loạn còn chưa kịp ổn định trận hình thì đã tử thương quá nửa.
Từ lúc xảy ra biến cố đến bây giờ, cũng chỉ mới mười mấy hơi thở thôi, thương vong như thế này, thật sự có thể dùng từ khủng bố để hình dung.
Còn Tông Hán và đám tướng lĩnh vẫn đang ở chỗ cửa khe thì thảng thốt nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt họ tràn ngập khiếp sợ và khó tin.
Ky binh Nữ Chân của hắn ta tung hoành thiên hạ chưa bao giờ có đối thủ.