Đối mặt với khí thế hừng hực của Viên Triệu quân, những quân hộ vệ căn bản là không đủ nhìn, càng không cần nói vốn dĩ bọn họ đã làm chuyện không đoàn kết lại khiến nhân dân phãn nộ.
Không chỉ Viên Triệu quân muốn giết bọn họ mà ngay cả quân Đại Triệu cũng cũng tiến hành giết bọn họ.
Ai kêu bọn họ trở thành đồng lõa của Lưu Thế Quang chứ.
Trấn chiến đến nhanh đi cũng nhanh, gần như không cần đến nửa giờ đồng hồ đã kết thúc rồi.
Ngoại trừ quân hộ vệ có một khoảng thời gian chống cứ thì những quân Triệu khác hoàn toàn không có chống cứ.
Đợi đến khi Tống Chân đến gần thì nhìn thấy mấy tướng lĩnh quân Triệu bị bắt lại, bọn họ thản nhiên nhìn Tống Chân đang đến, biểu cảm bình tĩnh nhưng trên mặt lại toàn là nụ cười khổ.
Lưu Thế Quang hại người không ít! Nếu như hắn ta không ích kỷ vì lợi ích cá nhân mà lo lăng đến tính mạng của các tướng sĩ ở dưới trướng thì hà cớ gì phải chịu thảm bại đến như vậy.
Ba mươi nghìn đại quân gần như không có phản kháng đã bị bắt rồi.
Tống Chân có chút nghỉ ngờ nhìn mấy người tướng lĩnh trước mặt, trái lại hắn ta không có tiến hành sỉ nhục những tướng lĩnh này.
Trải qua mấy trận chiến, trái lại Tống Chân tỏ vẻ đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Hắn ta lên tiếng hỏi chuyện vừa nãy mới xảy ra.
Nghe được câu trả lời của mấy tướng lính, lúc đó hắn ta có chút bất ngờ đây thật sự là ông trời đang giúp hắn ta, Lưu Thế Quang này làm một phen chết tử tế.
Nếu như hắn ta không ra tay với người của bản thân thì e là cũng không thất bại nhanh như vậy.
Nếu như thật sự có chiến đấu thì hai bên ai thắng ai thua còn chưa chắc chắn, không ngờ tới Lưu Thế Quang tìm chỗ chết nhưng cũng cho hắn ta một cơ hội thắng lớn.
Áp giải tù binh đi, trong mắt Tống Chân lại lộ ra chút do dự, sắc mặt này của hắn ta đều được mấy tướng lĩnh thu vào mắt, tim của mấy tướng lĩnh này đột nhiên đập nhanh!
Trong sắc mặt này của Tống Chân, dường như bọn họ nhìn thấy sát ý.
Trên chiến trường, chuyện giết tù binh cũng không phải không có, trong trạng thái như bây giờ thì chắc chắn Tống Chân chuẩn bị đến giúp đỡ người của mình ở nơi eo sông.
Tuy nhiên bọn họ không biết người phục kích ở eo sông có phải Giang Siêu không, nhưng bọn họ lại biết chắc chăn là cùng một bọn với Tống Chân.
Nhưng bây giờ, có gần ba mươi nghìn quân tù binh ở đây, e là đại quân của bọn họ bị liên lụy rồi, trông giữ tù binh cũng cần có người.
Mà trên chiến trường trước đây, xuất hiện tình trạng như vậy đa số thời gian đều là chém chết tù binh, cũng có thể bớt việc.
Suy nghĩ của Tống Chân đang đấu tranh, đoán chừng có khả năng sẽ giết chết những tù binh bọn họ rồi.
Mấy tướng lĩnh nhìn nhau một cái nhanh chóng quỳ xuống đất, bọn họ lên tiếng nói với Tống Chân: "Thế tử, bọn họ nguyện làm quân tiên phong cho thế tử để giết người Nữ Chân, mong thế tử để lại tính mạng cho mọi người... Bọn ta nguyện đầu hàng, cũng tin tưởng vào sự nhân từ của thế tử..."
"Mong thế tử đừng giết bọn họ... Bọn ta nguyện xông pha biển lửa vì thế tử..."
Trong mắt mấy vị tướng lĩnh tràn đầy sự cầu xin, sở dĩ bọn họ ở lại không đi chính là lo lắng những tướng sĩ ở dưới tay mình, cuối cùng có thể không trốn được vận mệnh bị giết.
Nghe thấy lời của các tướng lĩnh, trong mắt của Tống Yên ở bên cạnh lộ ra chút ngạc nhiên.
Nàng nhìn về phía anh trai của mình, nhìn thấy sự do dự trong mắt anh trai thì nàng đã biết những gì những tướng lĩnh này nói có thể là thật.
Nàng mở miệng muốn cầu xin thay những người này.
Dù sao, đây đều là những tính mạng còn sống.
Tống Chân nghe thấy nhìn về phía các tướng lĩnh, trên mặt lộ ra ý cười. Hắn ta nhanh chóng cho người đỡ các tướng lĩnh dậy..
Chuyện giết tù binh quả thật vừa nãy hắn có suy nghĩ thậm chí đã chuẩn bị thực hiện rồi.
Dù sao, nếu như hắn ta muốn đi giúp Giang Siêu thì không thể bị những tù binh này liên luy.