Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 744: Nhìn kẻ địch xung phong



Nếu không phải là do đám kẻ địch trước mắt này có vũ khí sắc bén kỳ lạ kia thì hiện tại E là cũng chẳng có khả năng có thể dí bọn họ xuống mà đánh như thế, thậm chí còn làm cho bọn họ ngay cả mặt mũi của kẻ địch thế nào cũng chẳng nhìn thấy đâu cả.

Những ky binh xông lên trước kia lại xông lên lưng chừng núi lần nữa, tuy là trận đội súng trường trên đồi núi rất nhiều, nhưng vẫn có rất nhiều cá lọt lưới, rất nhanh sau đó trong số đám ky binh kia có khoảng ba trăm người có thể đột phá vào trước trận địa bốn năm chục mét.

Lúc này, những ky binh Nữ Chân đó mới nhìn thấy đường hầm ở trên đồi.

Đang đợi ở trong chiến hào là những binh sĩ mặc quân phục kỳ lạ.

Đây là loại quân phục mà bọn họ chưa thấy bao giờ.

Những binh sĩ mặc quân phục kỳ lạ kia đang lạnh băng mà nhìn nhóm ky binh đang xông đến gần, lại bắn một vòng.

Không cần biết là ngựa chiến hay là người Nữ Chân ở trên ngựa đều lập tức chết tươi.

Một vòng công kích này rốt cuộc cũng bị đẩy lùi lại, mà Thiết Dã Mã và tay sai của hắn ta tránh ở sau khoảng hơn ba trăm thi thể của người và ngựa kia.

Thiết Dã Mã cũng bị thương, nhưng chỉ là bị thương nhẹ, có một viên đạn xẹt qua bên tai hắn ta, nếu viên đạn này mà bắn thẳng hơn một chút nữa thì đầu của hắn ta hẳn là đã nở hoa rồi.

Nhìn tay sai đang lấy những thi thể ra chất lên để làm chỗ chắn, Thiết Dã Mã vừa hận lại vừa giận, hắn ta phất tay với khoảng ba trăm người ở xung quanh nói: “Đừng thò đầu ra, bò đi cho ta, chỉ cần đến gần được trước trận địa của kẻ địch kia, chúng ta sẽ thắng...”



Đúng lúc đó, hắn ta lại quát tiếp với những ky binh ở phía dưới: “Xung phong, bộ binh mau đuổi theo...”

Chuẩn bị áp hết tất cả những hơn ba nghìn ky binh còn dư lại lên trên, hắn ta và cha của hắn ta đều có chung một suy nghĩ, đó là chất chồng mạng người lên.

Hắn ta không tin là dùng mạng người mà còn không xây lên được một con đường để lên núi.

Chỉ cần đi lên được đến bên trên thì tạm coi như là người của Nữ Chân hắn có thể quyết định.

Cứ thế mà nhóm binh sĩ của hắn ta và thủ hạ của hắn ta đi lên tiếp, những ky binh còn dư lại thì nhanh chóng đi về phía trước.

Không cần biết là có lên được hay không, bọn họ đều dũng cảm không sợ chết.

Trong đường hầm, Giang Siêu nhìn đám người Nữ Chân xung phong mà chau mày.

Người Nữ Chân dũng cảm không sợ chết, hắn ta coi như đã lĩnh giáo.

Không muốn sống mà cứ xông lên như bọn họ thế này thì cho dù là hắn có được nhưng vũ khí tiên tiến hơn nữa thì một trận chiến này cũng trở thành một cuộc chiến tranh gian khổ.

Nếu như kẻ địch mà sợ chết, dưới tình huống tử thương thảm trọng thì nhất định là sẽ sợ đến mức xoay người bỏ chạy, nếu mà đánh như vậy thì sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Nhìn kẻ địch xung phong, hắn quay đầu lại nhìn Nhạc Bằng Cử nói: “Bằng Cử, để cho pháo binh nã pháo, mặt khác, ngươi kêu gọi đội dự bị chuẩn bị, bất kỳ lúc nào cũng phải làm tốt chuẩn bị cho việc kết thúc, nhất định không được để cho kẻ địch xông lên...”



Nhạc Băng Cử đang đứng ở một bên kinh ngạc nhìn cảnh chiến đấu trước mắt nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra ý chí chiến đấu, hắn ta gật đầu, vội vàng đi truyền lệnh.

Giang Siêu cũng túm dây ngựa chiến trong tay, đi ra khỏi sở chỉ huy nơi này. Giờ đây, nhiệt huyết trên người hắn cũng đang trào dâng. Ý chí chiến đấu xưa nay chưa từng có dâng cao lên.

Hắn đã đoán được kẻ địch định làm gì, muốn dùng mạng người để chất lên trên cao hòng xông lên đường núi, ý tưởng này thì cũng không tệ lắm, nhưng hắn nhất định sẽ để cho đám người Nữ Chân biết được thế nào gọi là sự kiêu ngạo và tâm huyết của Hoa Hại

Hắn muốn để cho những kẻ xâm lược này biết được rằng, những kẻ muốn xâm phạm Hoa Hạ, chỉ có đi mà không có về, dù cho có xa đến đâu thì cũng phải giết bằng sạch...

Nhìn kẻ địch đang tập kích ở phía dưới, ánh mắt của hắn càng ngày càng lạnh, mà căn bản là nhóm ky binh kia muốn xông lên cũng chẳng được.

Sau khi bọn họ bắt đầu triển khai xung phong chưa được bao lâu thì tiếng pháo ung tai đánh về phía trận hình dày đặc kia. Uỳnh... uỳnh...

Từng đợt pháo nổ mạnh vang lên ở trong trận hình, những ky binh và bộ binh xung phong lên kia trong phút chốc đã bị nổ tới mức mà loạn hết cả đội hình, tử thương thảm trọng.

Lúc trước Giang Siêu cũng không để pháo binh nổ pháo cũng không phải do hắn không muốn, hắn cũng muốn giống như bại gia tử mà dùng pháo thẳng tay giải quyết đám kẻ địch này.

Chiến tranh như vậy mà trong tình huống kẻ địch không có Binh khí hiện đại, bị pháo binh đánh thì được xem như là có tính hủy diệt.

Huống hồ, kẻ địch còn chưa quen với cách chiến đấu này.