Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 846: Chủ công



“Chủ công, quân đội của chúng ta... Bị diệt toàn bộ rồi...”

Sở Minh đau thương nói với Tín Chức Hoàn ở trước mặt.

Hắn ta làm cho người chủ trì như Tín Chức Hoàn rất kinh ngạc, một lúc lâu sau vẫn chưa thể lấy lại tinh thần, vẻ mặt đầy sự không tin.

Vừa rồi Tín Chức Hoàn còn đang đợi tin tốt, hắn cứ nghĩ rằng Sở Minh mang tin tức tốt đến cho hắn, không nghĩ đến lại xuất hiện tình huống như vậy.

“Ngươi nói gì, ngươi nói lại lần nữa xem...”

Tín Chức Hoàn đứng dậy, nắm lấy cổ áo của Sở Minh với ánh mắt muốn giết người.

Sở Minh ngẩng đầu nhìn Tín Chức Hoàn, cả người run lên sợ hãi.

Lưu Tùng ở bên cạnh lạnh lùng nhìn đệ tử bị Tín Chức Hoàn nắm lấy mà lo lắng.

“Chủ công... Quân Con Cháu kia, không biết đã dùng vũ khí quỷ dị gì mà có thể gây tổn thương cho chúng ta từ rất xa. Chúng ta còn chưa chạm đến góc áo của bọn họ đã bị giết rồi!"

“Ba vạn người giữ thành, toàn... Đều... Bị giết...”

Dù sợ hãi nhưng Sở Minh vẫn không dám giấu diếm, vô cùng sợ sệt nói.

“Bọn họ chết rồi, tại sao ngươi lại còn sống... Tại sao... Tín Chức Hoàn nghe vậy thì sự tức giận cũng lên đến cực điểm, dù hắn không muốn chấp nhận kết quả này nhưng lại không thể không thừa nhận.



========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Anh Cũng Có Ngày Này

2. Ngây Ngô

3. Cành Đào Sum Suê

4. Minh Tinh Mà Tôi Quản Lý Cứ Bám Dính Lấy Tôi

=====================================

Hắn rút đao bên hông ra, một đao đâm vào người của Sở Minh, máu tuôn ra, hắn lạnh lùng nói: “Nếu bọn họ đều không có ở đây, vậy ngươi... Cũng xuống với bọn họ đi!”

Liễu Sinh Nhất Đao là đại tướng tâm phúc dưới trướng của Tín Chức Hoàn, mạng của hắn ta có giá hơn Sở Minh nhiều.

Nếu Liễu Sinh Nhất Đao chết rồi, Sở Minh lại còn sống, sao Tín Chức Hoàn có thể để Sở Minh sống một mình được.

Sở Minh cảm nhận được sự đau đớn đến từ thân thể mà không dám tin nhìn Tín Chức Hoàn, mắt đầy sự hoảng sợ và cả nỗi tuyệt vọng mãnh liệt và hối hận.

Nếu sớm biết kết quả cuối cùng là như thế này, hắn...

Đã không nương nhờ những người Oa này.



Ở trong mắt người Oa, bọn họ chỉ là bia đỡ đạn, chỉ là công cụ mà thôi, muốn giết thì giết!

Lưu Tùng run run khóe mắt nhìn Tín Chức Hoàn chém giết đệ tử của hắn ta ở ngay trước mặt, dù hắn ta rất phẫn nộ nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, dù vậy hắn ta vẫn thấy rất đau đớn.

Đáng tiếc, bây giờ hắn ta đã không còn đường lùi nữa rồi. Từ khi hắn ta đầu quân vào người Oa, vận mệnh của hắn ta cũng đã gắn liền với người Oa.

Nếu muốn trách thì chỉ có thể tự trách mình, rằng tại sao hắn ta lại chọn phản bội người Hoa như vậy.

“Người tới... Điều tra rõ ràng cho ta những chuyện đã xảy ra... Tín Chức Hoàn ta, chắc chắn phải để những người Hoa này phải trả giá đắt... Nhất định...”

Tín Chức Hoàn ném xác của Sở Minh ra, gào lớn với người dưới trướng.

Người dưới trướng nhận lệnh rời đi, Tin Chức Hoàn về lại ghế ngồi với vẻ mặt cực kỳ không cam lòng và đầy căm hận.

Lưu Tùng ở bên cạnh thấy Tín Chức Hoàn lúc nào cũng có thể phát điên, sau khi cau mày thì vội vàng nói:

“Chủ công, xem ra, chúng ta phải có kế hoạch khác rồi... Chỉ cần chúng ta hạ độc vào nguồn nước, dù quân Con Cháu có lợi hại hơn nữa cũng sẽ bị bệnh truyền nhiễm giết chết..."

“Khi đó, dù chúng ta không phải tốn sức cũng có thể để bọn họ chết sạch. Chờ đến khi bọn họ đã chết gần hết, chúng ta lại đi đánh Dũng Thành...”

Hắn ta biết nếu bây giờ hắn ta không nói một vài lời làm Tín Chức Hoàn vui vẻ, có khả năng hắn ta cũng sẽ theo gót đệ tử của mình mà thôi.

Dù Tín Chức Hoàn phải lệ thuộc vào hắn ta để giao tiếp với những cướp biển kia, nhưng nếu Tín Chức Hoàn thật sự muốn giết người, có lẽ hắn ta cũng khó tránh khỏi cái chết.