Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 870: Toàn bộ Trương thị



Có điều, vì Trương thị vẫn luôn tuân theo lý niệm nghề y cứu đời, thường xuyên chữa bệnh miễn phí cho bá tánh, nhiều lúc không nhận tiền của bá tánh, nên Trương thị dần xuống dốc vì vấn đề tài chính.

Có rất nhiều tộc nhân Trương thị rời khỏi Trương thị vì không thể chịu nổi tộc quy không nhận tiền của bá tánh nghèo khổ khi khám chữa bệnh.

Trương thị của hiện nay, có thể nói là chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.

Toàn bộ Trương thị, ngoài vài người hầu già ra thì chỉ có một cô gái vất vả chèo chống Trương thị.

Lần này vì có ôn dịch, Trương thị xem như dậu đổ bìm leo.

Vì mua thuốc chữa bệnh cho bá tánh, truyền nhân Trương thị hiện nay là Trương Thanh Ti đi thế chấp sản nghiệp tổ tiên cuối cùng là căn nhà cho tiệm cầm đồ của Lưu Thông.

Tiếc là tiền thuốc rất cao, còn bị Lưu Thông cân thiếu.

Lúc Giang Siêu định đi vào sân, bên trong chợt truyền đến tiếng hét lớn.

“Trương Thanh Ti, ngươi mau dọn đi đi, nếu không thì đừng trách bọn ta không khách sáo, chờ bọn ta động tay thì ngươi có hối hận cũng không kịp!”

Nghe tiếng quát mắng, mặt mày Lý Nhị Ngưu đi bên cạnh Giang Siêu trở nên cực kì khó coi và giận dữ.

Nếu không phải bên cạnh có Giang Siêu thì chắc là hắn ta đã lao vào bên trong rồi.



“Cút đi! Ta và Lưu chưởng quầy tiệm cầm đồ các ngươi đã thỏa thuận rồi. Tuy răng ta bán tổ trạch cho các ngươi, nhưng mà đến một tháng sau mới giao nhà, nếu không thì ta sẽ không bán với giá thấp cho các ngươi.”

“Bây giờ mới có bảy ngày mà các ngươi đã sốt ruột tới đòi nhà rồi. Làm cái gì đây hả...”

Một giọng nữ thanh thúy chất chứa vẻ giận dữ dày đặc vang lên.

“Ta không cần biết. Bọn ta chỉ nghe theo lệnh của Lưu chưởng quầy thôi. Ông ta bảo bọn ta đi nhận nhà, bọn ta liền đi nhận nhà. Ngươi có vấn đề gì thì đi tìm Lưu chưởng quầy đi. Nếu ngươi còn không dọn ởi thì Lưu Nhị Cẩu ta sẽ giúp các ngươi dọn di...”

Một giọng nói vô lại chứa đầy vẻ hờ hững và bỡn cợt.

“Các ngươi dám? Nếu các ngươi dám động đến đồ của Trương y sư, dám đuổi mọi người đi ra ngoài, thì bọn ta sẽ liều mạng với ngươi!”

“Đúng vậy! Nếu các ngươi dám dọn thì bọn ta sẽ không khách sáo với các ngươi!”

Sau đó là tiếng ầm ï giận dữ.

“Một đám điêu dân tìm chết!

Nếu các ngươi không biết điều thì đừng trách bọn ta.

Các huynh đệ, đánh cho ta, ai dám phản kháng thì cứ đánh chết mới thôi!”



Giọng nói vô lại mang theo vẻ tức giận vang lên.

Sau đó là tiếng đánh nhau và tiếng la hét truyền ra, xem ra là bên trong đánh nhau rất dữ dội.

Thấy vậy, Lý Nhị Ngưu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, mặc kệ Giang Siêu bên cạnh, chạy nhanh vào trong sân.

Giang Siêu nhíu mày, trong mắt âm trầm như nước. Hắn xem như hiểu vì sao Lý Nhị Ngưu không muốn để hắn tới đây. Bởi vì ở đây có thể xảy ra xung đột bất cứ lúc nào, Lý Nhị Ngưu sợ Giang Siêu sẽ xảy ra chuyện.

Giang Siêu bước đi vào trong sân.

Lưu Thúc Bình đi sau mặt mày giận dữ, còn có cả vẻ thấp thỏm.

Sáu tên hộ vệ cũng vội vàng đi theo.

Bọn họ vừa vào trong liền thấy bên trong loạn hết cả lên, khoảng hơn ba mươi gã mặc đồ gia đinh đang đánh nhau với hơn mười bá tánh ăn mặc rách rưới.

Thay vì nói là đánh nhau, còn không bằng nói là một bên bị đánh.

Hơn mười bá tánh sao có thể là đối thủ của gia đinh biết võ?

Đám gia đỉnh kia ra tay cũng tàn nhẫn, có vài người đã bị đánh ngã không thể nhúc nhích, trên mặt đất bên cạnh còn có một cô gái tâm hơn hai mươi tuổi.