Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 883: Toàn bộ huyện



Giang Siêu không biết trong lòng Trương Thanh Ti đang nghĩ gì, hắn đang có một bộ kế hoạch. Hắn gọi là kế hoạch năm năm.

Lần này về, hẳn dự định lên kế hoạch thật kỹ càng cho những kế hoạch này.

Sau khi về đến Ninh Châu phủ, Giang Siêu cưỡi ngựa không dừng về thôn Kháo Sơn, lúc này thôn Kháo Sơn đã sớm không còn là một cái thôn nữa.

Bây giờ, cho dù là huyện An Ninh thì cũng không to bằng thôn Kháo Sơn, theo các công trình được xây dựng.

Cùng với việc người dân đăng ký ở lại đây, quy mô của thôn Kháo Sơn cũng càng ngày càng lớn.

Toàn bộ huyện An Ninh cũng dần bị thâu tóm vào thôn Kháo Sơn rồi.

Giang Siêu đã xây dựng hàng loạt văn phòng ở đây, hản chuẩn bị đưa thôn Kháo Sơn làm trung tâm Hoa Hạ. Suy cho. cùng, nơi đây là nơi mà hẳn giàu lên.

Khi Giang Siêu dẫn theo đội quân chạy đến trước thôn

Kháo Sơn, vợ con già trẻ trong nhà đều ra đón hẳn.

Con trai và con gái của hẳn đã được ba tuổi rồi, mặc dù đi bộ còn hơi liêu xiêu, nhưng khi mấy đứa nhỏ nhìn thấy Giang Siêu, chúng không hề thấy xa lạ, chúng chạy như bay về phía Giang Siêu.

"Ba ba... con muốn bế..." Hai nhóc đồng thời nói.

Phía sau là các bà vợ đang rưng rưng nước mắt đi cùng tới, bọn họ lấy Tô Tiểu Tiểu làm chính.



Tô Ninh Tuyết và Mộ Dung Chỉ Tình, cùng với Tô Yên Nhiên, tất cả đầu đang mang thai. Đi lại rất không tiện.

Giang Siêu đã đi được gần nửa năm, lúc Giang Siêu đi, bọn họ đều lần lượt mang thai, bây giờ đứa bé cũng tám chín tháng rồi.

Giang Siêu nhìn hai nhóc đang chạy tới, đi theo sau hai tên nhóc là Tô Tiểu Thảo, cô bé đang nhìn mình với vẻ kích động và hồi hộp. Khuôn mặt Giang Siêu hiện lên ý cười.

Bây giờ Tô Tiểu Thảo đã tám tuổi rồi, cô bé càng lớn càng thanh tú xinh đẹp, dung nhan sau này chắc chắn sẽ không thua tỷ tỷ của cô bé.

Cô bé lo cho an toàn của hai tên nhóc, nhìn thấy Giang Siêu trở về, cô bé cũng rất muốn chạy qua, muốn Giang Siêu yêu thương cô bé một chút.

Giang Siêu chạy nhanh tới rồi ngồi xổm xuống, giang hai tay ra với hai tên nhóc.

"Hi hi... ha ha..." Hai tên nhóc cười giòn tan, chúng lập tức bổ nhào vào lòng Giang Siêu.

Cái đầu nhỏ cọ tới cọ lui lên mặt Giang Siêu.

Nét mặt vui sướng đã thể hiện rõ sự kích động và hưng phấn của chúng vào lúc này, Tô Tiểu Thảo thì chạy đến bên cạnh Giang Siêu, chìa tay ra ôm lấy cánh tay Giang Siêu, khuôn mặt hiện ra sự hâm mộ.

Cô bé giương mắt nhìn Giang Siêu.

Tiếc là lúc này Giang Siêu đã bế hai đứa trẻ, không thể bế thêm Tô Tiểu Thảo nữa.



Tuy cô bé hơi thất vọng, nhưng nét mặt cô bé vẫn tràn ngập vui sướng.

Giang Siêu mỉm cười đưa tay ra xoa đầu Tô Tiểu Thảo, sau đó hẳn dịu dàng nói: "Tiểu Thảo có nhớ ca ca không..."

Tô Tiểu Thảo vội vàng gật đầu, cô bé cười ngọt ngào rồi nói: "Ngày nào Tiểu Thảo cũng mong ca ca về, lần này ca ca về, ca ca chơi với Tiểu Thảo nhiều nhiều được không!"

Nói đến đây, cô bé giương mắt nhìn Giang Siêu, trong lòng cô bé, Giang Siêu không chỉ là anh rể, mà còn là người thân nhất thân nhất của cô bé, trừ tỷ tỷ.

"Được, ca ca đồng ý với muội... sau này sẽ dành ra thêm thời gian chơi với Tiểu Thảo..."

Giang Siêu yêu thương xoa đầu Tô Tiểu Thảo.

Trước đây cô bé sống quá khổ, nếu hẳn mà không xuyên tới, đoán chừng có lẽ bây giờ cô bé không còn nữa.

Tuy cô bé là một cô bé giỏi giang. Nhưng suy cho cùng cô bé vẫn là một đứa trẻ, cũng cần được quan tâm.

Cha mẹ cô bé đã mất. Vì muốn bảo vệ gia nghiệp cho hắn, đa số thời gian Tô Tiểu Thảo đều rất bận.

Bây giờ Tô Tiểu Thảo có hơi khuyết thiếu tình thương, chính vì vậy, cô bé mới khát vọng sự quan tâm và yêu quý của Giang Siêu.

"Ba ba... chúng con cũng muốn ba ba chơi cùng..."

Lúc này, hai nhóc trong lòng Giang Siêu vội vàng đồng thanh nói.