Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 889: Giang Siêu nghe vậy



Dù hẳn ta cảm thấy lợi ích mình đưa ra chắc chẳn sẽ làm Giang Siêu xuất binh, nhưng nếu Giang Siêu thật sự giận dữ, vậy thì cám dỗ lợi ích của hắn ta cũng mất đi giá trị.

“Giang tiên sinh nói đùa, tại hạ thất lễ, xin tiên sinh thứ tội...”

Lý Tín vội vàng khom người 90 độ, thái độ cũng ngay lập tức trở nên khiêm nhường. Hắn ta cũng không dám xưng là ngoại thần nữa.

Giang Siêu nghe vậy, chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta. Ánh mắt lạnh lùng ấy làm Lý Tín đổ mồ hôi lạnh đầy trán, nhất thời không biết mở miệng như thế nào.

Hắn ta bị khí thế lạnh lẽo mà lạnh nhạt của Giang Siêu làm cho kinh hãi, suy nghĩ có thể ngang hàng nói chuyện với Giang Siêu cũng dần dần biến mất.

Thậm chí hẳn ta có ảo giác răng có khả năng Giang Siêu chỉ cần mở miệng ra cũng có thể ra tay giết chết hẳn ta.

“Giang tiên sinh, bệ hạ nước ta nguyện ý giao mười sáu châu Yên Vân cho Trung Hoa, chúng ta chỉ cần đất đai từ ban đầu của tộc Khiết Đan mà thôi.

Tuy nhiên, bây giờ đất đai của tộc Khiết Đan đã bị Lý Thành Khuê và Gia Luật Vân Yến chiếm đoạt phần lớn. Hiện tại còn có ky binh từ thảo nguyên đột kích cướp đi thành trì.”

“Chỉ cần Giang tiên sinh có thể ra tay cứu giúp, giúp nước ta lấy lại đất đai bị chiếm mất, cùng nhau đánh lùi ky binh thảo nguyên, nước ta nguyện ý trả mười sáu châu Yên Vân về cho Trung Hoa.”

Dù ý chí hơi chênh vênh nhưng Lý Tín vẫn hài lòng nói những lời hắn ta muốn nói ra.

Điều kiện mê người này, chỉ sợ bất kì một chủ nhân nào của Trung Hoa cũng đều không thể không đồng ý.

Dù sao, từ khi Đại Triệu dựng nước đến nay, mấy đời hoàng đế đều luôn đau đáu muốn chiếm lại mười sáu châu Yên Vân.

Đáng tiếc, chưa từng có vị hoàng đế nào thành công cả. Cuối cùng, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mười sáu châu Yên Vân thành đất của Khiết Đan.



Nếu như bọn họ đồng ý trả mười sáu châu Yên Vân lại cho Trung Hoa, Giang Siêu chắc chăn sẽ có điều suy nghĩ, thậm chí danh tiếng của hẳn trong lòng dân cũng lên cao đến cực điểm.

Dường như hắn ta cảm thấy chỉ với lợi ích này thì chưa thể làm Giang Siêu xuất binh, hẳn ta vội vàng nói tiếp: “Tiên sinh, nếu như mặc kệ ky binh bộ Bột NHi Chi Kim của thảo nguyên phá hủy nước Kim của ta, vậy mục tiêu tiếp theo của bọn họ có lẽ sẽ là chiếm Trung Hoa.”

“Dù quân Con Cháu dưới trướng của tiên sinh có sức chiến đấu không ai bì nổi. Nhưng ky binh thảo nguyên cũng có sức mạnh không ai sánh bằng. Bọn họ không chỉ quét ngang toàn bộ thảo nguyên mà đã liên hợp tiêu diệt một vài quốc gia ở phía tây rồi”

“Tiên sinh là người Hoa, chắc cũng hiểu về lẽ đoàn kết, tương trợ lẫn nhau.

Chuyện này, xin tiên sinh nghĩ lại.

Nếu như Đại Kim của chúng ta diệt vong, sợ rằng Trung Hoa cũng lâm nguy rồi!”

Lý Tín ở trước mặt càng nói càng kích động, càng nói càng hưng phấn. Hắn ta cảm giác mình diễn thuyết rất có sức thuyết phục, đáy mắt không kiềm chế được mà lộ vẻ hài lòng.

Chỉ là, khi hắn ta nói xong câu cuối lại phát hiện Giang Siêu đang ngồi ở ghế chủ chỉ lạnh nhạt nhìn hắn ta, sắc mặt không hề thay đổi.

Lý Tín vốn đang hưng phấn vì lời nói cũng mình ngay lập tức đơ người, vẻ mặt kinh ngạc.

Hắn ta thấy rất lúng túng, mình ở đây nói nửa ngày, mà Giang Siêu hình như không có chút cảm giác nào cả.

Hăn ta không hiểu, chẳng lẽ Giang Siêu không muốn danh tiếng của mình lên đến đỉnh điểm sao?

Hắn không muốn hoàn thành sự nghiệp mà ngay cả hoàng đế Đại Triệu cũng không làm được sao?



“Tiên sinh, ngài... Chẳng lế ngài không muốn mình có tiếng thơm muôn đời, lưu danh sử sách sao!”

Hắn ta cẩn trọng nhìn Giang Siêu nói.

Giang Siêu nghe vậy thì tỏ ra nghiền ngẫm: “Tiếng thơm muôn đời, lưu danh sử sách? Lý Tín, ngươi cảm thấy ta sẽ quan tâm những thứ này sao? Ngược lại ngươi có muốn tính toán là chỉ cần mở miệng ra là có thể để các tướng sĩ quân Con Cháu của ta chết thay cho các ngươi sao.”

“Ngươi cảm thấy Giang Siêu ta đây ngu ngốc đến nỗi sẽ bị ngươi tác động đến sao?” Nói xong câu cuối, giọng nói của Giang Siêu nghiêm túc hơn vài phần, người tỏa ra sát ý.

“Lý Tín, ta muốn mười sáu châu Yên Vân, không cần các ngươi trả, ta sẽ tự mình đi lấy.

Dù người đang giữ nó là ai, không ai có thể ngăn cản được, ai cản ta sẽ giết người đó.”

“Về chuyện tương trợ lẫn nhau, chỉ băng các ngươi mà cũng dám nói chuyện tương trợ lẫn nhau với ta.

Món nợ máu chồng chất mà Người Nữ Chân các ngươi gây ra ở Trung Hoa chúng ta, du bộ Bột Nhi Chi Kim không diệt các ngươi, ta cũng sẽ diệt các ngươi.”

“Nếu như Bộ Nhi Chỉ Kim dám đụng đến Trung Hoa của †a, ta sẽ để bọn họ hối hận vì đã xâm phạm Trung Hoa của ta.

Giọng nói của Giang Siêu vô cùng bá đạo. Hắn lạnh lùng nhìn về phía người bị lời nói của hắn dọa đến mức liên tục lùi về sau mà kinh ngạc, khiếp sợ.

Nhưng lời nói tiếp theo của Giang Siêu lại làm hẳn ta thấy vô cùng tuyệt vọng và hối hận.

“Chặt đầu của hẳn ta xuống, trả lại cho người Nữ Chân để Kim Hoàng rửa sạch cổ chờ chết.

Tiện đây cũng nói với Kim Hoàng một câu, người xâm phạm Trung Hoa của ta, xa đến đâu cũng giết.”