Lư Khải Hoàng định bỏ mặt cô ta nhưng chợt nhớ ra cô ta là người có thuốc giải, không thể bỏ mặt cô ta được, cũng cùng lúc đó Triệu Dương đã có mặt tại bệnh viện.
"Ông là ai?"
Gia Khiêm đang ngồi bên ngoài phòng bệnh của Hải Tình, đột nhiên bệnh tình của Hải Tình diễn biến nặng hơn, cô nôn rất nhiều mắt cứ trợn trắng lên. Nên bác sĩ đã vào kiểm tra, tay chân anh rung rẩy lo lắng từ nãy đến giờ.
"Tôi là cậu của Khải Hoàng, đây là thuốc giải mau đưa cho Hải Tình uống nhanh lên!!"
"Liệu có chắc là thuốc giải hay không? gọi Lư Khải Hoàng đến đây xác nhận ông"
"Hải Tình đâu rồi?"
Ông gấp rút hỏi, nhưng Gia Khiêm thấy ông có hơi đáng nghi sợ ông là người mà Hy Nguyệt phái tới nên có phần nghi ngờ ông, lúc này bác sĩ bước ra gương mặt đổ đầy mồ hôi, hiện tại Hải Tình sẽ bị vô số lần bị co giật do tác dụng của thuốc giải kia chỉ cầm cự được 2 tiếng đồng hồ mà thôi.
"Cái gì?? cầm cự được 2 tiếng nữa thôi sao?" Gia Khiêm và Triệu Dương quát lớn, Lư Khải Hoàng lúc này cũng vừa đi vào thì Triệu Dương vội đưa viên thuốc cho anh.
"Có thuốc giải rồi mau mang vào bên trong cho Hải Tình nhanh!! con bé chỉ cầm cự được 2 tiếng nữa thôi đó"
"Con biết rồi"
Gia Khiêm và Triệu Dương ở ngoài chờ đợi, Lư Khải Hoàng lúc này chỉ còn một tia hi vọng dù có công dụng hay không chỉ còn cách cầu nguyện cho cô mà thôi, phía Hy Nguyệt cô tỉnh lại thấy mình đang ở trong một căn nhà cũ nát, cô thấy tay chân mình đã bị trói lại hình như cô đang ở một tòa óc của của thành phố.
"Cô là ai? tại sao lại bắt tôi?" Hy Nguyệt nhìn thấy bóng dáng một người con gái đi tới.
"Cô không cần biết, chủ cần biết tôi bắt cô đến đây làm mồi nhử Lư Khải Hoàng mà thôi" Triết Mẫn lúc này cũng lộ mặt mình đi tới gần chỗ Hy Nguyệt.
"Cô bắt nhầm người rồi, cô nên bắt Hải Tình, cô ta mới có cơ hội làm mồi nhử Khải Hoàng"
"Cô yên tâm, cứ đợi đi cô ta sẽ nhanh chóng được đưa tới đây thôi".
Triết Mẫn cười nham hiểm bỏ lại một câu rồi rời đi, Hy Nguyệt gào thét đến đau cổ nhưng nơi như thế này làm sao có thể phát hiện được chứ, Hy Nguyệt ngay lúc này bắt đầu thấy hối hận.
"Tranh giành làm gì? mưu kế bày ra để làm gì?"
Bây giờ chẳng phải cô chỉ còn tay trắng sao? không còn sự ủng hộ của người thân, không còn tình cảm nam nữ, sau bao nhiêu năm cô đổi lại được cái gì chứ? Thật là vô nghĩa mà.
"Cuối cùng có được gì chứ? rồi cũng chỉ là tay trắng".
Phía Hải Tình, Lư Khải Hoàng nhìn cô bị co giật do thuốc đó gây ra mà trái tim anh đau đớn vô cùng, đầu anh cũng bắt đầu đau đớn, anh ngã xuống đất làm các bác sĩ hoảng hốt đưa anh sang giường bên cạnh để theo dõi.
Lư Khải Hoàng bắt đầu nhớ lại những kí ức lúc nhỏ, cứ như một cuộn băng vậy. Không còn là một mảnh kí ức nhỏ nữa mà lần này anh nhớ tất cả mọi chuyện và cả chuyện anh đợi Hải Tình và không thấy cô lúc thất vọng quay về đã bị một chiếc xe đâm vào.
"Minh đã nhớ tất cả rồi"
Lư Khải Hoàng bật dậy, thấy Hải Tình vẫn còn nằm bên giường bên cạnh, có vẻ tình hình đã ổn hơn. Bác sĩ đi vào thấy anh đã tỉnh liền đưa cho anh một tấm ảnh chụp não của anh.
"Thiếu gia cậu tỉnh rồi sao?"
"Tôi nhớ lại mọi chuyện rồi, thật thần kỳ, tôi thực sự đã nhớ lại" Lư Khải Hoàng reo lên đầy vui sướng.
"Tình hình của cô ấy đã ổn hơn và đã ngủ rồi, trong thời gian đợi cô ấy tỉnh lại thiếu gia cũng nên ăn một chút do lúc nãy thiếu gia bị đuối sức nên ngất đi"
"Cảm ơn bác sĩ"
Lư Khải Hoàng nằm nghỉ một chút sang giường bên cạnh, nhìn Hải Tình say giấc anh cũng yên lòng hơn. Còn phía hai người kia đã thấm mệt rồi nên cũng được các bác sĩ khuyên về nghỉ ngơi.
Đêm hôm đó Khải Hoàng thức dậy nhìn sang thấy Hải Tình vẫn chưa tỉnh nên anh ra ngoài hóng mát một chút, không ngờ ngay lúc này một vài người lạ mặt trà trộn vào đã âm thầm đưa Hải Tình ra khỏi bệnh viện, bọn họ giả làm bác sĩ y tá để Hải Tình nằm lên xe đẩy lấy khăn trắng phũ lên người đưa ra ngoài thoát khỏi sự tình nghi.