Văn Khải Phong nghiêm túc nhìn Dung Ngọc, nói: “Sao? Cậu nghĩ thế nào?”
Dung Ngọc thừa nhận mình đã động tâm: “Tôi cảm thấy tôi có thể đi thử xem, nếu thành công, chúng ta có thể có hạt của quả táo, có hạt quả táo là có thể gieo trồng cây ăn quả ở sân sau.”
Văn Khải Phong: “Nếu bản thân cậu đã đồng ý, vậy thì làm theo lời của Đinh Minh, dị năng giả hiện thực hóa thực đơn không ở đây, mấy người giải quyết vấn đề đồ ăn như thế nào? Lùi một vạn bước mà nói, nếu mọi người không độc lập, mà giống như bây giờ, tụ tập làm cơm tập thể cùng nhau. Nếu sau khi dị năng kia biến mất, lương thực trồng trong sân sau đủ để mấy người có thể ăn trong bao lâu? Hơn nữa, không có dị năng, chu kỳ sinh trưởng của cây nông nghiệp là khá lâu, đến lúc đó mấy người biết làm sao?”
Ôn Hướng Dương trầm tư một lát nói: “Mấy người nói cũng có đạo lý, nhưng yêu cầu chúng ta suy xét lại. Đúng rồi, Dung Ngọc, nếu cậu muốn lên núi, tốt nhất là lên sau giữa trưa, sau đó phiền cậu có thể quay về thời điểm cơm chiều được không? Bởi vì hiện tại vật tư của chúng ta đúng là chưa đủ, không thể luôn dùng vật tư của Văn đội trưởng được.”
Dung Ngọc gật gật đầu, cười nói: “Yên tâm đi, em sẽ trở về đúng giờ.”
Ôn Hướng Dương: “Vậy được, Văn đội trưởng, chúng ta hãy an bài những người được chọn đi lên núi ngày mai đi. Tuy rằng Dung Ngọc có dị năng trong người, nhưng tôi tin tưởng mọi người đều biết tầm quan trọng của dị năng hiện thực hóa thực đơn. Cho nên, ngày mai quả táo cũng không quá cần thiết, được thì hái, không được thì không cố cầu, an toàn là quan trọng nhất.”
Ngao Quý tràn đầy tự tin mà nói: “Yên tâm đi, có anh Phong ở đó, sẽ không có việc gì.”
Ôn Hướng Dương lễ phép cười cười, không tỏ ý kiến. Bởi vì thời gian đội ngũ mới đến tương đối ngắn, cho nên lần này Ôn Hướng Dương không có lên núi mà chọn ở lại khách sạn. Về phần đội lên núi, sau khi trải qua một vòng thảo
luận, cuối cùng cũng có danh sách thành viên: Văn Khải Phong, Dung Ngọc, Ngao Quý, Giản Lập Thành, Tuân Tử Tấn, Diêu Sơ Lan cùng Nhạc Chí Cương.
Diêu Sơ Lan cùng Nhạc Chí Cương cũng là chủ động báo danh yêu cầu tham gia, bởi vì trong khoảng thời gian này vẫn luôn không có rời đi khỏi khách sạn, hai người cũng rất muốn đi ra ngoài nhìn xem. Những người còn lại thì tiếp tục tu sửa tường phòng hộ, đồng ruộng, kho hàng, đập chứa nước. Việc tu sửa công trình do Đinh Minh cùng Ôn Hướng Dương phụ trách.
***
Buổi chiều hôm sau.
Bởi vì Tuân Tử Tấn với Giản Lập Thành là thành viên trong đội ngũ thường xuyên lên núi, cho nên đại khái đều rất quen thuộc tuyến đường.
Thấy những người khác đều khá lạ lẫm, Giản Lập Thành liền xung phong nhận việc giới thiệu cho bọn họ: “Con đường này chính là đường đi đến cây táo, mỗi lần chúng tôi lên núi đều sẽ bắt gà rừng thỏ hoang gì đó ở gần đây.”
Ngao Quý nghi hoặc: “Vậy những lần mấy người đi lên núi chính là ngẫu nhiên bắt mấy con gà rừng linh tinh sao?”
Giản Lập Thành: “Vốn dĩ lần nào cũng vậy, lúc ban đầu tưởng là có thể hái ít hoa quả, kết quả bởi vì nguyên nhân dây leo kia nên không được, sau đó lại muốn đến bên hồ bắt cá, nhưng chính là chờ mãi cũng không thấy một con cá nào, thành ra chỉ có thể bắt động vật này đó hoặc mang củi nhóm lửa đi về.”
Ngao Quý hiểu rõ ‘à’ một tiếng, không truy vấn tiếp.
Nhưng Dung Ngọc lại khá tò mò, hỏi: “Lập Thành, mỗi lần anh thấy các cậu mang xuống núi đều là những loại động vật nhỏ như gà rừng cùng thỏ hoang, trên núi không còn động vật khác nữa sao?”
“Thật ra là có nhìn thấy dấu chân lợn rừng, nhưng sau khi đi theo dấu chân đến chỗ cây táo liền không còn dấu vết, bọn em cũng không có cách đến gần. Cho nên, mỗi lần đều chỉ bắt được gà rừng hoặc là thỏ hoang thôi.” Giản Lập Thành cũng rất buồn bực, nhưng trước sau vẫn không biết nguyên nhân là vì sao.
Văn Khải Phong vừa đi vừa nghe hai người nói chuyện, trong lòng có chút suy đoán, nhưng bởi vì còn chưa có chứng thực nên Văn Khải Phong chỉ trầm mặc đi tới.
Thực nhanh, đoàn người đã đi đến rừng bên ngoài chỗ cây ăn quả.
Từ rất xa Dung Ngọc đã nhìn thấy, phạm vi mảnh cây ăn quả rất lớn, quả táo đỏ rực treo cao ở trên cây, ánh mặt trời xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây chiếu xuống đất, đúng là hơi đồ sộ thật.
Văn Khải Phong: “Có phải mấy người vẫn luôn không đi vòng ra sau mảnh cây ăn quả này để xem có gì, đúng không?”
Tuân Tử Tuấn trả lời: “Phải, bất quá đến nơi đó phải đi đường vòng sau núi. Nếu muốn đến phía sau xem, nhất định phải đi qua chỗ rừng này. Nếu không, cho dù đi đường vòng thì cũng là đoạn đường chết.”
Văn Khải Phong nghe xong, lạnh nhạt phân phó: “Vậy thế này, cậu phóng xuất dị năng hệ thủy của mình, biến dòng nước thành cái lồng để vây mọi người lại. Chúng ta cùng nhau đến gần cây táo, nếu dây leo không công kích, chúng ta sẽ tiếp tục đi vào trong, nhìn xem tình huống bên trong là gì. Nếu dây leo công kích, mọi người trước tiên lui lại. Dị năng hệ hỏa đừng phóng lửa, bằng không sẽ gây ra cháy rừng lớn thì thảm rồi.”
Nhạc Chí Cương giơ tay làm động tác OK, tỏ vẻ đã hiểu.
Sau khi chuẩn bị ổn thỏa tất cả, Dung Ngọc phóng xuất dị năng hệ thủy của mình, dòng nước cuồn cuộn vây quanh mọi người rồi xoay tròn kéo duỗi, tạo thành quả cầu nước giống như một viên pha lê, bao kín mọi người lại.
Mọi người thật cẩn thận tới gần rừng cây ăn quả, rất nhanh cách cây ăn quả chỉ có hơn 1 mét. Giống như lời Văn Khải Phong nói là thủy sinh mộc, dây leo của cây táo hoàn toàn khác lần trước Giản Lập Thành nhìn thấy, trước kia chúng nó hung dữ bao nhiêu thì hiện tại ngoan ngoãn như con mèo nhỏ bấy nhiêu, nhẹ nhàng bơi lội ở ngoài quả cầu nước, lúc lị thân mật cọ cọ quả cầu nước.
Giản Lập Thành ghen tị, đãi ngộ một trên trời, một dưới đất này cũng thật quá đáng!
Tuân Tử Tấn thấy Giản Lập Thành tức giận chu miệng, xoa xoa tóc của cậu, buồn cười nói: “Tính tình trẻ con.”
Giản Lập Thành: “Hừ!”
Tuy rằng dây lẽo cũng không công kích mọi người, nhưng theo đội ngũ càng đi vào chỗ sâu bên trong thì dây leo càng nhiều. Chúng nó tựa như đàn mèo ngửi thấy mùi cá, si mê tới gần.
Bởi vì dây leo quá nhiều, dần dần bắt đầu ngăn cản tầm nhìn, Dung Ngọc đành phải dừng lại.
Dung Ngọc: “Không có biện pháp đi vào bên trong rồi, dây leo quá nhiều, đều che hết tầm nhìn của chúng ta. Lập Thành, cậu dùng dị năng hệ mộc của cậu làm mấy cái rổ để hái táo. Anh phân tách dòng nước đi ra ngoài, hái mấy quả táo cho vào rổ, đợi lát nữa tiện mang về.”
Thật ra Văn Khải Phong muốn đi vào sâu bên trong tìm kiếm tiếp, nhưng bất đắc dĩ, anh cũng biết tuy dây leo không công kích, nhưng lại bởi vì chúng quá mức yêu thích nguồn nước nên tất cả đều vây quanh ở bốn phía, ngược lại gây cản trở tầm nhìn của mọi người.
Tuân Tử Tấn đột nhiên nói: “Dị năng hệ thủy của cậu có đủ không? Nếu như đủ, mỗi người sẽ phụ trách một cây táo, cậu cho tất cả mỗi chúng ta một quả cầu nước bảo vệ bên ngoài, sau đó tôi sẽ dùng dị năng hệ thổ làm mấy cái thang, như vậy mọi người đều có thể lên cây hái quả táo, hiệu suất càng cao.”
“Được, tôi thử một chút, nhưng sẽ cần thời gian.”
Dung Ngọc nín thở ngưng thần đem dòng nước phân đến trên người mỗi người, người đầu tiên chính là Nhạc Chí Cương. Nhạc Chí Cương được tròng lên một quả cầu nước, vừa mới đi đến dưới một thân cây táo, đột nhiên phương xa truyền tiếng ầm vang.
Thanh âm từ xa vọng lại, bởi vì chuyện xảy ra quá nhanh nên đợi đám người Dung Ngọc phản ứng lại thì không kịp nữa. Đất núi dưới lòng bàn chân tự dưng bị nứt vỡ, ngoại trừ Nhạc Chí Cương vừa đi đến một cây táo khác thì tất cả người còn lại đều bị chỗ đất nứt vỡ kéo xuống động.
Núi nứt ra tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, chờ đến khi Nhạc Chí Cương lấy lại tinh thần, trước mắt chỉ còn lại mấy cái lỗ thủng của động. Tất cả mọi người đều bị ngã xuống động, biến mất không thấy đâu. Nhạc Chí Cương vì chuyện này mà mặc kệ việc hái táo, cuống quýt chạy về khách sạn.
“Cứu mạng!!! Rơi xuống!!! Bọn họ đều rơi xuống động rồi!!!” Mọi người thu được tin tức: “Cái gì????”
***
Trong giây phút bị ngã xuống, Dung Ngọc lập tức vội vàng dùng dị năng bao mình thành quả cầu để làm giảm xóc khi tiếp xúc với mặt đất, tránh bị thương nặng.
Tình trạng rạn nứt mặt đất dừng lại, Dung Ngọc lắc lắc cái đầu bị đâm đến choáng váng. Cậu cứ tưởng rằng nơi mình ngã xuống chính là một cái hố do núi nứt mà thành, nhưng một màn trước mắt này, khiến cậu nghi hoặc.
Ập vào mắt cậu là xương trắng khắp nơi trên mặt đất, những bộ xương trắng này không thuộc về nhân loại, mà là của động vật.
Cho tới nay, Dung Ngọc chỉ từng nghe nói qua hố xương vạn người, ở đây cậu lại nhìn thấy hố xương của muôn loài có một không hai tồn tại trên thế giới này.