Thu Thập Thực Đơn Hộ Chuyên Nghiệp

Chương 12



Người phụ nữ đưa bọn họ vào một căn phòng, cô đĩnh đạc ngồi xuống, gọi to vào nhà: “Đại Khách, lại có thêm hai con người tới.”

“Nghe rồi! Nghe rồi! Cách xa vạn dặm vẫn nghe được âm thanh của cô, nói gì thì hiện tại tôi cũng là trưởng thôn, cô vẫn nên tôn trọng tôi một chút chứ.” Trong buồng trong, một nam nhân tóc dài mặc quần áo màu trắng đơn giản tức hộc máu đi ra, giận dữ nói.

Nữ nhân xua xua tay, không kiên nhẫn nói: “Ai da, làm gì mà phải khó chịu như thế. Này, hai con người tôi mang tới đây này.”

Người đàn ông tóc dài lúc này mới chú ý Dung Ngọc cùng Văn Khải Phong, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Hai vị khách nhân, mời ngồi. Tôi giới thiệu một chút, kẻ hèn tên là Đại Khách, là trưởng thôn của thôn này. Hai người đường xa mà đến là vì chuyện gì thế?”

Dung Ngọc: “Chúng tôi cùng đồng bạn lạc đường, nghe nói thôn bắt được hai con người, cho nên đến đây tìm kiếm đồng bạn.”

Đại Khách sửng sốt, bật cười lắc lắc đầu nói: “Sao lại gọi là bắt? Đúng là lúc trước có hai con người đi lầm thật, nhưng chúng tôi dùng lễ đãi bọn họ, cũng mời bọn họ giúp chúng tôi một việc gấp nhỏ.”

Dung Ngọc nghi hoặc: “Giúp đỡ?”

Đại Khách: “Đúng vậy, đương nhiên, nếu các người nguyện ý cùng nhau hỗ trợ, chỉ cần ở chỗ này ba ngày, tôi lập tức phái người đưa các người rời thôn.”

Văn Khải Phong truy hỏi: “Là việc gấp gì? Anh nói rời đi, là đưa chúng tôi và đồng bạn của tôi an toàn không lo rời khỏi đây?”

Đại Khách nheo lại đôi mắt, cười lạnh nói: “Tất nhiên, nếu tôi muốn giết mấy người thì dù các người có dị năng mạnh đến đâu, các ngươi cũng chỉ có 2.

Huống hồ, thế giới này công bằng, không chỉ con người có dị năng, chúng tôi cũng có.”

Đại Khách tùy tay vung lên, một cảm giác bức bách của dị năng không gian bao phủ toàn căn phòng.

Nguy hiểm! Giác quan thứ sáu của Dung Ngọc điên cuồng báo động.

Cũng may Đại Khách nhanh chóng thu hồi dị năng, hắn cười tủm tỉm mà nói: “Cho nên, hai vị không cần lo lắng, nói đưa các người đi là nói được làm được.”

Văn Khải Phong thu hồi dị năng hệ điện vừa ngưng tụ bởi vì nguy hiểm, lạnh lùng nhìn Đại Khách.

Dung Ngọc biết tình huống hiện tại chính là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

“Được, bọn họ ở đâu? Giúp cái gì?”

Đại Khách cười cười: “Hiện tại bọn họ……”

Giọng nói mới vừa cất lên đã bị tiếng la đột nhiên chen vào. “Trưởng thôn!!! Lại có thêm hai con người!!!”

Dung Ngọc cùng Văn Khải Phong xoay người nhìn lại, thôn dân vọt vào, túm hai người đã bị trói mang tới, đúng là Ngao Quý với Diêu Sơ Lan. Ngao Quý vốn đang không ngừng giãy giụa, nhưng khi hắn nhìn đến Dung Ngọc cùng Văn Khải Phong sau, hắn tức khắc đơ ra.

Dung Ngọc: “……”

Ngao Quý rưng rưng nhìn Văn Khải Phong: “Anh Phong, anh cũng bị bắt sao?” Văn Khải Phong đau đầu đỡ trán.

Đại Khách vẫy vẫy tay, cởi trói cho Ngao Quý cùng Diêu Sơ Lan.

“Nếu các người đều biết nhau thì tôi cũng không nói nhiều, chỉ cần các người giúp tôi một chuyện gấp nhỏ, ba ngày sau tôi liền đưa 6 người rời khỏi nơi này. Chuyện này cũng không khó, tôi muốn trong thời gian 3 ngày này, 6 người giúp tôi huấn luyện một đội ngũ, muốn bọn họ quen với việc sử dụng dị năng trong hình dạng con người và một ít hành vi, thói quen của con người.”

Lời nói đã đến nước này, đoàn người Dung Ngọc chỉ có duy nhất một đường ra, đó là đáp ứng.

Đại Khách thấy thế, tươi cười đầy mặt: “Tốt, hợp tác vui vẻ. Kim Vân, đi vào đây, đội ngũ huấn luyện viên nhiều thêm 4 người, cậu đi thu xếp đi.”

Đại Khách vừa dứt lời, một con báo gấm nhẹ nhàng nhảy vào trong phòng, mũi chân của hắn vừa chạm đất đã hóa thành một thanh niên cường tráng.

Kim Vân: “Các vị, xin hãy theo tôi.”

Người phụ nữ đưa Dung Ngọc tiến vào, thấy mấy con người đã đi xa, mới mở miệng hỏi: “Đại Khách, không phải anh rất chán ghét loài người sao? Loài người khiến chủng loại của mấy người bị ít đi nha, tộc nhân bị hại chết nhiều như vậy, vì sao anh còn ôn tồn làm bọn họ dạy chúng ta?”

Đại Khách nhìn thoáng qua nữ nhân, cười như không cười, nói: “Vừa rồi cô có nhìn thấy nam nhân dị năng hệ điện kia không? Anh ta rất mạnh.”

Nữ nhân nghiêng nghiêng đầu, khó hiểu: “Đúng là mạnh, nhưng chúng ta nhiều người nha, dù anh ta có mạnh đến đâu thì cũng không thắng nổi công kích của chúng ta.”

“Tôi biết, nhưng cần gì phải làm việc hy sinh vô nghĩa đó chứ? Chúng ta là thú nhân được thần của thế giới này phó thác, là thế giới biến chúng ta trở thành sinh vật không giống con người bình thường và cũng không giống động vật bình thường. Chúng ta còn quá yếu ớt, quá nhiều người trong tộc không hiểu chỗ tốt của nhân hình, chỉ khi nào chúng ta quen thuộc với hình người, phát huy

ưu thế lớn nhất của hình người, lại kết hợp với thú hóa và dị năng của chúng ta thì chúng ta mới có thể ra khỏi đây, thay đổi thế giới.”

Đại Khách lẳng lặng đi đến bên cửa sổ, nhìn xa xăm. Thế giới này, không nên chỉ có loài người độc hưởng, bọn họ tạo nghiệp làm ra bệnh độc, mà bệnh độc lại khiến cho nhiều sinh vật một lần nữa có cơ hội gột rửa thế giới này.

Nằm gai nếm mật, trước kia bị nhốt ở vườn bách thú, Đại Khách vẫn luôn không hiểu người nuôi mình đang nói cái gì. Thẳng đến khi có được dị năng, lột xác thành thú nhân, sau đó càng có trí tuệ cao, Đại Khách mới hiểu ý nghĩa của bốn chữ đó.

Chờ xem, tất cả chỉ vừa bắt đầu thôi.

***

Ngao Quý nhỏ giọng hỏi: “Anh Phong, hắn muốn mang chúng ta đi đâu? Sao những người này vẫn luôn nhìn chúng ta?”

Văn Khải Phong lắc lắc đầu nói: “Không biết, cậu cứ bình tĩnh đi.”

Một đường đi theo Kim Vân đi lại ở trong thôn, thôn dân hoặc người hoặc thú đều cố ý vô tình nhìn lén bọn họ. Trong nháy mắt Dung Ngọc, cảm thấy mình giống như con khỉ trong vườn bách thú.

Kim Vân đột nhiên dừng lại, hắn trầm giọng nói: “Tới rồi.”

Dung Ngọc theo ánh mắt nhìn qua đi, đó là một miếng đất trống bị vây xung quanh, bên cạnh đất trống còn có nhiều nhà gỗ nhỏ.

Kim Vân chỉ vào chỗ đất trống bị vây tròn: “Nơi này là sân huấn luyện, mấy người phụ trách dùng dị năng tiến hành dã đấu với tộc nhân chúng tôi nhưng không được công kích nguy hiểm đến tính mạng. Nhiệm vụ chủ yếu của mấy người là dạy tộc nhân của chúng tôi cách phát lực như thế nào trong hình dạng con người. Ban ngày, các người huấn luyện đội viên cách đi đường cùng với

thích ứng hành vi, thói quen của nhân loại. Sau khi dùng cơm trưa xong sẽ dã đấu đến chiều. Kết thúc cơm tối, lại huấn luyện dã đấu thêm 2 giờ là các người có thể về phòng nghỉ ngơi.”

Kim Vân lấy hơi, tiếp tục nói: “Nơi ở của mấy người chính là phía sau cái nhà gỗ nhỏ này, vị trí giường cũng đủ cho 6 người ngủ. Hai người kia cũng ở bên trong, một lát nữa sẽ đưa cơm tối và quần áo tắm rửa cho các người. Bắt đầu từ ngày mai, yêu cầu mấy người huấn luyện tốt người của chúng tôi, ba ngày sau, trưởng thôn sẽ nghiệm thu thành quả.”

Có vẻ Kim Vân rất không thích con người, nói xong quay đầu đi ngay, một phút một giây cũng không muốn ở lại.

Dung Ngọc tiến lên gõ gõ cửa, bên trong cánh cửa truyền đến thanh âm của Giản Lập Thành.

“Ai?”

“Là chúng tôi.”

Vừa dứt lời, chỉ nghe bên trong cánh cửa vang lên tiếng leng keng, một loạt tiếng bước chân dồn dập từ xa chạy gần.

Giản Lập Thành hưng phấn mở cửa gỗ ra: “Thật đúng là các người!!! Mau tiến vào!!! Nhìn thấy các người thật tốt quá, em cho rằng mọi người sẽ không theo em cùng lão Tuân đến chỗ này đấy.”

Dung Ngọc quan tâm hỏi: “Hai cậu không sao chứ?”

Giản Lập Thành lắc lắc đầu: “Không sao, chính là đáp ứng cái việc đến giúp huấn luyện một nhóm người mà trưởng thôn nói, tuy rằng chỉ có 10 người, nhưng chiến thuật xa luân chiến cũng huấn luyện đến mệt chết. Cũng may, hiện tại có mọi người hỗ trợ!”

Thấy bộ dáng tung tăng nhảy nhót của Giản Lập Thành, lúc này Dung Ngọc mới yên tâm.

Tuân Tử Tấn: “Mấy anh chị cũng làm giao dịch cùng trưởng thôn kia sao?”

“Ừ, hơn nữa thôn trưởng đồng ý với chúng tôi, trong ba ngày huấn luyện đội ngũ của hắn, ba ngày sau liền để chúng ta an toàn rời đi.” Dung Ngọc đáp.

Tuân Tử Tấn gật đầu nói: “Bọn em cũng thế, bọn họ quá nhiều người, chỉ có thể tạm thời làm theo.”

Văn Khải Phong trầm giọng nói: “Trưởng thôn hẳn sẽ không nuốt lời. Tôi quan sát những người này, thấy phần lớn bọn họ đều lạ lẫm với hình người, còn cần huấn luyện. Nếu giết chúng ta, nhất định chúng ta sẽ phản kháng, đến lúc đó tộc nhân còn lại sẽ bị liên lụy. Tôi nghĩ, trưởng thôn sẽ không mong muốn nhìn thấy kết quả ấy.”

Ngao Quý gãi gãi đầu, buồn bực nói: “Vậy anh nói những người này là cái gì? Đều là động vật thành tinh? Không phải nói từ sau khi kiến quốc, yêu quái không thể thành tinh nữa nha?”

Diêu Sơ Lan yếu ớt lên tiếng: “So với nói là yêu tinh, không bằng nói là thú nhân được không?”

“Đúng rồi! Vẫn là thiếu nữ các cô có văn hóa.” Ngao Quý hào sảng vỗ vỗ Diêu Sơ Lan bả vai.

Diêu Sơ Lan có chút khó xử chỉ vào giường: “Ách……tạm được thôi, tôi đọc khá nhiều tiểu thuyết. Cái này, cái giường này, lại là giường lớn ngủ chung.”

Vừa rồi Kim Vân nói giường đủ cho 6 người ngủ, Dung Ngọc còn không có ý thức được cái gì, thẳng đến lúc sau Diêu Sơ Lan chỉ, cậu mới phát hiện đây là một cái giường dài. Nói cách khác, 6 người ngủ chung một giường, nhưng xấu hổ chính là, Diêu Sơ Lan là con gái.

Dung Ngọc: “Như vậy đi, Sơ Lan, buổi tối cô ngủ thì bảo Lập Thành làm ra một cái vách ngăn bằng gỗ đặt ở giữa, ngăn cách chúng tôi với cô, ngăn cách 6 người chúng ta?”

Diêu Sơ Lan gật gật đầu, “Được.”

***

Ngày hôm sau, trời còn tờ mờ sáng.

Dung Ngọc đang mơ mơ màng màng ngủ thì nghe thấy tiếng của Kim Vân ngoài cửa.

“Cho các người nửa giờ sửa sang lại, dậy ăn cơm sáng, ăn xong bắt đầu huấn luyện.”

Trong nháy mắt, có loại ảo giác như quay lại thời học quân sự ở đại học. Dung Ngọc kêu rên một tiếng, chôn mặt vào gối, không muốn rời giường.

Hử? Vì sao chân không di chuyển được?

Dung Ngọc nhắm mắt lại, buồn ngủ co co đùi phải của mình, ngoài ý muốn đụng vào một nơi ấm áp.

Fuck!

Dung Ngọc đột nhiên nhận ra gì đó, cơn buồn ngủ bị đánh bay. Cậu mở choàng mắt nhìn xuống phía dưới, không biết tối hôm qua ngủ như thế nào mà chân trái của cậu bị kẹt giữa hai đùi của Văn Khải Phong.

Mặt Dung Ngọc đỏ bừng, xấu hổ muốn chết! Cậu cẩn thận hé mắt nhìn Văn Khải Phong, hoàn hảo, Văn Khải Phong nhắm chặt hai mắt, hình như còn ngủ say.

Dung Ngọc ổn định hô hấp, sau khi lặng lẽ rút chân mình về, cậu nhẹ nhàng xuống giường. Lúc đi còn quay đầu nhìn thoáng qua, xác nhận Văn Khải Phong đúng là chưa tỉnh, lúc này Dung Ngọc mới an tâm, thở phào nhẹ nhõm.

Việc xảy ra vào sáng sớm tinh mơ có hơi kích thích. Nhưng Dung Ngọc không biết chính là: bắt đầu từ khi cậu tút chân về thì Văn Khải Phong cũng đã tỉnh. Ngay lúc anh định mở mắt thì điều bất ngờ đã xảy ra.

Vành tai của Văn Khải Phong đỏ bừng, nuốt tiếng rên trở lại. Có thể nói, anh làm rất tốt, chỉ cần anh không mở mắt thì người xấu hổ sẽ không phải anh.