ừ tối hôm qua, sau khi nói chuyện cùng Văn Khải Phong xong, Dung Ngọc nghĩ mình từng hiểu lầm rằng nhìn anh nhiều thì sẽ đắc tội anh, còn cảm thấy buồn cười với suy nghĩ muốn né tránh anh nữa.
Rõ ràng Văn Khải Phong là một người lính binh chủng chính trực nhiệt tình giúp người, chẳng qua bởi vì lớn lên quá lạnh lùng mới có thể bị người khác trông mặt mà bắt hình dong. Kỳ thật hiện tại ngẫm lại, loại tướng mạo này không nên gọi là mặt lạnh, phải gọi là chững chạc mới đúng.
Văn Khải Phong: “Hôm nay khi cậu cùng thú nhân tỷ thí, tôi sẽ ở một bên chỉ điểm động tác cho cậu, cậu phải chú ý nghe.”
Văn Khải Phong sửng sốt một chút, khi đang muốn nói cái gì đó, Dung Ngọc đã hùng hổ đi về phía thú nhân.
Vẫn giống ngày hôm qua, Dung Ngọc không có vì một ngày huấn luyện mà dị năng có thể tiến bộ vượt bậc. Tương phản, rõ ràng ở dưới tình huống thủy khắc hỏa, Dung Ngọc còn bị dị năng hệ hỏa đuổi theo đánh.
Dòng nước nhỏ phân ra một nhánh con, quấn quanh ở trên cổ tay Dung Ngọc, cọ tới cọ lui. Trong mơ hồ, Dung Ngọc phảng phất nghe được tiếng khóc sướt mướt của dòng nước nhỏ.
“Dung Ngọc, phân dòng nước của cậu ra thành hai dòng, đi công kích đầu với bàn chân của đối phương.”
Dung Ngọc một bên chạy trốn, một bên phân tâm nghe Văn Khải Phong nói. Đầu với bàn chân?
Dung Ngọc đã hiểu, cậu nhanh chóng dựa theo yêu cầu của Văn Khải Phong, đem dòng nước rút ra hai nhánh, lập tức công kích thú nhân kia. Thú nhân cả kinh, thu hồi dị năng, chuyên tâm vây quanh ở bốn phía xung quanh mình, khiến hai dòng nước của Dung Ngọc gần như bốc hơi hoàn toàn.
“Ngay lúc này!”
Dung Ngọc ngầm hiểu, tăng lớn dị năng hệ thủy, giống thác nước theo đầu thú nhân tầm tã đổ xuống, nháy mắt dập tắt ngọn lửa của thú nhân. Dung Ngọc rèn sắt khi còn nóng, hóa dòng nước thành dây nước, gắt gao chế trụ thú nhân. Vì không có hạ đòn công kích chí mạng, nên thú nhân có thể lại lần nữa sử dụng dị năng hệ hỏa để tránh thoát. Nhưng lúc này thú nhân đã thua, nếu là ở trong thực chiến, sau khi Dung Ngọc làm tắt ngọn lửa, sẽ hóa dòng nước thành đao nhọn, thú nhân kia sẽ mất mạng.
Ngao Quý lê bước lại gần Văn Khải Phong, tò mò hỏi: “Anh Phong, từ lúc nào mà anh thiện lương như vậy, đột nhiên bắt đầu chỉ đạo người khác?”
“Đều là đồng bạn, chỉ điểm một chút thì sao, chẳng phải thân thủ của cậu cũng là anh dạy à?”
Ngao Quý khóe miệng giật giật: “Đâu có giống nhau.” “Sao lại không thể giống nhau?”
“……” Được thôi, ngài định đoạt.
Ngao Quý nhún nhún vai, từ chối tỏ ý kiến.
Bất quá lần này Dung Ngọc thắng, trái lại khiến Giản Lập Thành sợ ngây người, cậu gấp không chờ nổi mà lôi kéo Dung Ngọc, hỏi: “Thật giỏi quá, cả đêm qua không thấy là do anh ăn thuốc kích thích hả?”
Dung Ngọc đắc ý nhướng mày: “Đừng sùng bái anh, anh chỉ là một huyền thoại thôi.”
Giản Lập Thành ghét bỏ ném tay cậu ra, mắt trợn trắng nói: “Aiz, được khen một cái liền hếch mũi lên trời đúng không. Nói đi, vì sao vừa rồi Văn Khải Phong lại chỉ giáo anh thế?”
“Bởi vì ngày hôm qua anh tìm anh ấy, xin anh ấy dạy anh cách chiến đấu, miễn cho về sau không đánh lại ai, uổng phí dị năng.”
“Nhưng là vì sao anh ta lại đồng ý giúp anh?”
Dung Ngọc cảm thấy mọi người thật sự là quá có thành kiến với Văn Khải Phong, bởi vì người ta gia nhập sau, không phòng bị không được.
“Cậu đừng mang theo thành kiến đánh giá anh ấy, tuy rằng gia nhập sau chúng ta, nhưng kỳ thật con người anh ấy rất tốt. Ảnh sẽ giúp anh cũng là vì ảnh coi
chúng ta như đồng bạn, nhiều thêm một phần lực lượng, chỗ chúng ta sinh hoạt mới có thể nhiều thêm một phần an toàn.”
Giản Lập Thành cau mày, liếc mắt đánh giá Dung Ngọc trên dưới một lượt, sắc mặt vi diệu.
Dung Ngọc kỳ quái hỏi: “Biểu cảm của cậu là gì thế?”
Giản Lập Thành: “Em cảm thấy trên mặt anh có khắc ba chữ to —— ngốc bạch ngọt.”
“?”
“Còn lâu anh ta mới có lòng tốt. Trong đoàn người chúng ta có một em gái nũng nịu, vậy tại sao anh ta không bởi vì là đồng bạn mà đi chỉ giáo một chút? Đấy, anh xem, hiện tại cô gái duy nhất bị đánh te tua kia kìa, còn anh ta vẫn yên lặng.” Giản Lập Thành chỉ chỉ Diêu Sơ Lan đang bồi luyện, lại chỉ Văn Khải Phong đứng ở bên cạnh quan sát chiến đấu.
Dung Ngọc mắc kẹt: “A……”
Giản Lập Thành vỗ vỗ bả vai Dung Ngọc, thấm thía nói: “Anh cứ mềm lòng đi, còn em đi tìm lão Tuân giúp em đây.”
Dung Ngọc một lời khó nói hết nhìn Giản Lập Thành tung ta tung tăng chạy đi, bực bội nói: “Rốt cuộc ai ngốc bạch ngọt? Không chừng ngày nào đó cậu bị lão Tuân của cậu ăn mất đấy.”
Đương nhiên, những lời này Giản Lập Thành là một câu cũng chưa nghe được. Cậu ta còn đang treo ở trên người anh em tốt Tuân Tử Tấn, ríu rít nói chuyện không ngừng.
Tuân Tử Tấn và Dung Ngọc liếc mắt nhìn nhau một cái, lễ phép gật gật đầu.
“Làm sao vậy? Tôi vừa rồi thấy mấy người chỉ sang chỗ tôi.” Văn Khải Phong thấy Giản Lập Thành rời đi, lúc này mới đi tới.
Dung Ngọc lắc đầu nói: “Không có gì, chính là cậu ta tò mò sao tôi có thể thắng, tôi nói với cậu ta là tìm anh làm thầy giáo.”
“À.” Văn Khải Phong hiểu ý gật gật đầu, tiếp tục nói: “Đúng rồi, vừa nãy cậu cảm thấy như thế nào?”
Dung Ngọc hồi tưởng một chút: “Vốn dĩ cảm thấy đã cố hết sức, nhưng mà vừa nghe anh nói công kích ở đâu, tôi lại đột nhiên thông suốt. Quả nhiên, vẫn là thầy Văn lợi hại.”
Văn Khải Phong thấp giọng cười cười: “Cảm ơn. Kỳ thật chỉ cần cậu học được cách đi tìm sơ hở của người khác, đương nhiên sẽ có thể nhẹ nhàng phản kích, nhưng bây giờ cậu còn có hai vấn đề lớn.”
Dung Ngọc nghiêng nghiêng đầu: “?”
Văn Khải Phong nghiêm túc phân tích: “Đầu tiên là vấn đề thể lực, cho nên tôi hy vọng bắt đầu từ buổi sáng ngày mai, cậu và tôi cùng nhau chạy bộ buổi sáng để rèn luyện thể lực. Tiếp theo là vấn đề dị năng, yêu cầu cậu thao túng dị năng của cậu nhiều hơn, làm dị năng của cậu thăng cấp, kỳ thật điểm thứ hai hẳn cậu cũng biết rồi, cái này cũng giống như dị năng hiện thực hóa thực đơn của cậu thăng cấp.”
Dung Ngọc cúi đầu: “……”
Trên thực tế, cậu đã từng nói với mọi người rằng dị năng hiện thực hóa thực đơn có thể thăng cấp, nhưng đấy chỉ vì che giấu sự thật cậu có thể hiện thực hóa tổng cộng bao nhiêu món thôi. Mà đến nay, cậu mới thôi việc suy nghĩ có phải thật sự có thể thăng cấp hay không? Có thì thăng cấp như thế nào. Nhưng từ lúc nghe Văn Khải Phong nói, cậu mới chắc chắn dị năng sẽ thăng cấp.
Nhưng Dung Ngọc không biết nên nói với mọi người kiểu gì, rằng bản thân cũng không biết rõ chuyện dị năng thăng cấp thế nào? Đây là nói một lời nói
dối, liền phải nói dối lần thứ hai.
Văn Khải Phong thấy Dung Ngọc lộ vẻ mặt khó xử, kỳ quái hỏi: “Cậu làm sao vậy? Có chỗ nào không hiểu sao?”
Dung Ngọc do dự một lúc, vẫn là đem tình hình thực tế nói ra.
Văn Khải Phong: “À, ra vậy. Không sao, chúng ta bắt đầu học từ đầu.” “Anh không thấy phiền sao?” Dung Ngọc thử hỏi.
Văn Khải Phong bật cười, nói: “Sao sẽ phiền chứ, có phòng bị là chuyện tốt.” “Tôi đây còn có một việc, là về dị năng của tôi có điểm kỳ quái.”
“Cái gì?”
“Dị năng của tôi có tự chủ tư duy, chỉ số thông minh khoảng trình độ của trẻ con.” Dung Ngọc vừa nói vừa ngưng tụ dị năng hệ thủy trong lòng bàn tay. Dòng nước nhỏ không nhận được chỉ thị công kích, ngây ngốc sửng sốt ở lòng bàn tay Dung Ngọc trong chốc lát, lúc sau mới nũng nịu cọ xát tay Dung Ngọc.
Có vẻ Văn Khải Phong không thấy bất ngờ lắm, anh bình tĩnh nói: “Về tình huống này tôi có một ít suy đoán, buổi tối tôi lại cùng cậu nói chuyện sau.”
Dung Ngọc rất ngoài ý muốn, nhưng nếu đã nói buổi tối nói chuyện thì cậu cũng chỉ có thể kiềm chế sự tò mò trong lòng. Huấn luyện với thú nhân vẫn đang tiếp diễn, thời điểm Dung Ngọc dã đấu, Văn Khải Phong ở bên ngoài chỉ đạo, có thua có thắng.
Mà Ngao Quý thật sự không nhìn nổi em gái Diêu Sơ Lan bị một đống người ra sức đánh, cho nên cũng học Văn Khải Phong đứng ngoài chỉ đạo, cho Diêu Sơ Lan không ít trợ giúp. Đại khái Tuân Tử Tấn có thiên phú đối với chiến đấu, từ
ngày hôm qua ở thế hoà, tới hôm nay thắng nhiều thua ít, thậm chí còn có thể chỉ điểm Giản Lập Thành làm thế nào để công kích.
Theo thời gian trôi qua, thực nhanh lại đến thời gian ban đêm. Giống với ngày hôm qua, Văn Khải Phong và Dung Ngọc chờ sau khi bể tắm không có ai, bọn họ mới đi tắm rửa.
Dung Ngọc ở phía sau đi theo Văn Khải Phong khi đi đến trước bể tắm, kịch liệt làm đấu tranh tâm lý.
Dung Ngọc, ngươi chính là nam nhân có tiết tháo, chờ vì muốn nghe Văn Khải Phong chỉ giáo cách đấu, ngàn vạn không cần bởi vì nhìn đến dáng người người khác đẹp liền suy nghĩ bậy bạ, tĩnh tâm lại!!!
Trải qua quá trình không ngừng tự tẩy não mình, Dung Ngọc hít một hơi thật sâu, mang theo vẻ mặt anh dũng hy sinh bước vào bể tắm. Hết thảy đều giống ngày hôm qua, thẳng đến khi người nọ chôn mình vào trong bồn tắm, chỉ có thể nhìn đến nửa người trên thì Dung Ngọc mới nhẹ nhàng thở ra.
Văn Khải Phong không nhìn thấy động tác nhỏ của Dung Ngọc, một lòng một dạ ở trạng thái giảng giải tình huống dị năng: “Đây chỉ là điều cá nhân tôi suy đoán, không nhất định chuẩn xác trăm phần trăm, nhưng cậu có thể tham khảo một chút.”
Dung Ngọc gật đầu thật mạnh: “Ừm ừm.”
“Đầu tiên, trời sinh mỗi người đều có khả năng thức tỉnh dị năng nhưng độ mạnh yếu của dị năng là không giống nhau, của tôi gọi là thiên phú. Nhưng sau này, dị năng giả có thể dựa vào việc tập luyện dị năng trong thời gian nghỉ ngơi, cứ thi triển cạn dị năng rồi đợi làm đầy, lặp lại mấy lần như thế cho đến khi đạt đến mục đích: huấn luyện dị năng. Điều này cũng giống việc mỗi ngày chúng ta huấn luyện chạy bộ, dần dà thân thể sẽ thích ứng với cường độ chạy đó, sẽ nâng cao năng lực chạy bộ của cậu.”
“Nếu nói lúc nghỉ ngơi ngoài việc khôi phục thể lực, đồng thời còn có thể khôi phục não bộ, làm não bộ có thể càng thanh tỉnh hơn. Biện pháp lặp đi lặp lại việc dùng hết dị năng chính là hoàn toàn kích thích sự mỏi mệt của đại não. Từ
điều đó, phải chăng tôi có thể suy đoán rằng: khả năng cao dị năng dựa vào tinh thần lực mà ra? Nói vậy cậu hiểu không?”
Văn Khải Phong dừng một lát, hơi lo Dung Ngọc sẽ không nghe hiểu mình thao thao bất tuyệt cái gì.
“Có thể, tôi có thể hiểu.” Dung Ngọc nhìn Văn Khải Phong, ánh mắt chân thành tha thiết.
“Được, vậy tôi tiếp tục nói. Cho nên, vì sao chúng ta có một số người, hoặc là nói khi người đó sử dụng dị năng để công kích thì dị năng sẽ xuất hiện năng lực tự chủ tư duy. Tôi có phán đoán là bởi thời điểm chúng ta có dị năng là từ tinh thần năng lực mà sinh ra, tự mang theo gien của chúng ta, cho nên gây ra hiện tượng này. Thậm chí tôi còn hoài nghi, có phải trong tương lai sẽ xuất hiện dị năng tinh thần lực hay không, hoặc là một loại sinh vật đặc biệt nào đó. Nhưng đây chỉ là suy đoán của tôi.”
“Chính vì thế, cậu cần đề cao cả thể lực lẫn tinh thần thì mới nâng cao năng lực cá nhân được. Thể lực trước, mỗi ngày cậu và tôi cùng nhau chạy bộ, cùng làm vận động, tôi sẽ dạy cậu một ít phương thức cơ sở trong chiến đấu. Mà phương diện tinh thần, yêu cầu tự bản thân cậu lặp đi lặp lại việc sử dụng dị năng hệ thủy, tốt nhất là biến dị năng hệ thủy của cậu thành hình dạng phức tạp, phương thức công kích đa dạng giúp ích cho việc thăng cấp dị năng, mà khi dị năng thăng cấp, cậu có thể phân hóa nước thành càng nhiều roi nước có sức đánh mạnh hơn. Hôm nay tôi nói hơi nhiều, cậu có thể từ từ tiêu hóa.”
Tri thức Văn Khải Phong mang đến rất nhiều, Dung Ngọc đều hiểu. Nhưng tưởng tượng đến việc còn phải luyện tập nhiều thứ như vậy, Dung Ngọc có hơi khó khăn. Cậu yên lặng chìm vào trong bể tắm, chỉ lộ ra cái đầu, ngẩn người suy nghĩ.
Văn Khải Phong biết cậu cần tiêu hóa mọi thứ, cũng không thúc giục, chỉ ngả người dựa vào bể nhắm mắt dưỡng thần.
Dung Ngọc bi thương thở dài, cho dù thế giới này có biến thành cái dạng gì thì việc học vẫn không bao giờ có điểm dừng!