Thú Thế Độc Sủng: Thú Phu, Ăn Cơm Đi!

Chương 2



Đàm Tiểu Thi không nghĩ tới hắn lại đột nhiên kích động như vậy cho nên khi bàn tay to bắt lấy bả vai của cô, cô liền phản xạ có điều kiện nắm lấy tay hắn quăng qua vai.

"Bang!" một tiếng vang lên ở bên tai, đồng thời còn có một tiếng kêu rên rất nhỏ.

Đàm Tiểu Thi quăng ngã xong mới phản ứng lại, cô nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên mặt đất mở to mắt, há hốc mồm, xấu hổ gãi gãi tóc.

"Ha ha, xin lỗi, thói quen nghề nghiệp, thói quen nghề nghiệp."

Vẻ mặt người đàn ông vẫn cứ dại ra, hắn chớp chớp đôi mắt màu nâu, mang theo vài phần thất bại nói: "Ngươi thật sự là giống cái sao? Ta thế mà bị một cái giống cái quăng ngã?" Nói xong, hắn bày ra bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc.

Thật ra Đàm Tiểu Thi cũng không mạnh mẽ như hắn nói, chẳng qua bởi vì Đàm Tiểu Thi là giống cái, cho nên hắn mới thả lỏng cảnh giác mà thôi.

Dù biết là như vậy nhưng thân là giống đực đầu tiên bị giống cái hạ gục, Hill thật sự có ý tưởng đâm đầu vào cây mà chết.

Đàm Tiểu Thi cũng không hiểu tại sao hắn lại lộ ra vẻ mặt như vậy, rốt cuộc cô có thể dùng tay không đánh bại bốn năm người đàn ông lực lưỡng là không nói chơi.

"Thật xin lỗi, đứng lên đi." Đàm Tiểu Thi đi lên trước, vươn tay về phía hắn.

Hill nhìn bàn tay mảnh khảnh nhỏ nhắn của giống cái duỗi về phía mình, hắn cảm thấy bị quăng ngã một cái cũng đáng, sau đó hắn đỏ mặt, nắm lấy tay Đàm Tiểu Thi đứng dậy.

Đàm Tiểu Thi cũng không để ý đến mặt hắn đỏ lên, chỉ là khi hắn đứng lên, cô mới cảm thấy mình bị một đồ vật làm đau mắt!

Cái gì, hắn hoàn toàn khỏa thân?

Mặc dù những cô gái trong quân đội luôn hành sự thẳng thắn và không gò bó, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy đàn ông lõa thể hơn nữa lại còn là hoàn toàn lõa thể khiến Đàm Tiểu Thi nhịn không được đỏ bừng mặt, rời đi ánh mắt sau đó ho khan một tiếng.

"Tại sao anh không mặc quần áo?"

Hill bị bộ dáng đáng yêu của giống cái làm cho xuân tâm nhộn nhạo, mặc dù hắn cảm thấy có chỗ nào không ổn, lại vẫn nói: "Ta ra ngoài đi săn, cho nên không có mặc da thú."

Đàm Tiểu Thi bị những lời nói của hắn làm cho có chút mơ hồ, ra ngoài đi săn và không mặc quần áo liên quan gì tới nhau sao?

Cô đang muốn hỏi, người đàn ông lại nói: "Giống cái, ngươi đến từ bộ lạc nào?"

Hill nghĩ thầm, giống cái này mặc dù xấu xí, lại ăn mặc kì quái nhưng bộ lạc của bọn họ thiếu giống cái, nếu giống cái này không có bộ lạc nào vậy thì chính là giống cái của hắn!

Đàm Tiểu Thi vẫn luôn cảm thấy người đàn ông này có chút quái dị, lời nói của hắn cũng rất kì lạ.

Bây giờ hắn lại đang nói về bộ lạc?

Bộ lạc? Đó không phải từ thời nguyên thủy sao?

Bọn họ đã điều tra khu rừng này trước khi hành động, xung quanh rừng rậm không có người cư trú, càng không có bộ lạc, hơn nữa rừng rậm cũng không có động vật hoang dại hình thể lớn, ví dụ như những con hổ vừa rồi.

Nghĩ đến đây, Đàm Tiểu Thi càng cảm thấy không thích hợp, cô vội vàng chạy đi, nhìn khắp mọi nơi.

Nơi này không phải cánh rừng cô đã ẩn núp!

"Giống cái, ngươi đang tìm cái gì?" Hill thấy dáng vẻ lo lắng của giống cái, tiến lên hỏi.

Đàm Tiểu Thi hít sâu mấy hơi thở, làm bản thân trấn tĩnh lại, sau đó hỏi: "Nơi này là nơi nào, anh là ai?"

Hill nghe thấy câu hỏi của Đàm Tiểu Thi, đã nhận định nàng là giống cái đi lạc, trong lòng càng cảm thấy vui vẻ, trên mặt cũng không giấu được ý cười, nói: "Nơi này là Bán Nguyệt rừng rậm, ta là Hill."

Bán Nguyệt rừng rậm?

Đây rõ ràng không phải nơi cô chấp hành nhiệm vụ, tại sao cô lại ở chỗ này?